Once tinh tế, đơn giản, thật thà bao nhiêu, thì Begin Again lại khoe khoang, hào nhoáng và hời hợt bấy nhiêu khi dường như Begin Again chỉ là một phiên bản Hollywood của bộ phim Once (2007). Qua đó, những tưởng John Carney sẽ dừng lại ở đề tài âm nhạc, để chuyển sang những đề tài khác, nhằm chứng tỏ khả năng đạo diễn của mình. Nhưng không, với Sing Street (2016), John Carney muốn nói rằng, sáng tạo là một tiến trình không giới hạn. Dù cho vẫn bám chặt vào chủ đề âm nhạc, nhưng Sing Street hoàn toàn khác biệt với Once. Nó khẳng định, John Carney có tâm hồn đầy nhạc tính, lành mạnh và sâu sắc, ông có khả năng cấy vào những ý tưởng tưởng chừng giản đơn, sức sống, sự sáng tạo, và một nhân dạng riêng biệt, ấn tượng và giàu cá tính.

Bối cảnh là thành phố Dublin, cái nôi của âm nhạc đường phố. Dublin những năm 80 mang trong mình khủng hoảng kinh tế, khiến cho rất nhiều gia đình bị suy kiệt về tài chính. Conor Lalor (Walsh-Peelo) đang mắc kẹt trong một gia đình như vậy. Cậu phải chuyển từ một trường danh tiếng đến một trường công nhằm giảm học phí, vì bố mẹ cậu đang không có khả năng chi trả những khoản tiền lớn, thêm nữa, họ đang có ý định ly dị. Conor có một người anh trai bất đắc chí Brendan (Jack Reynor), người chỉ chìm đắm trong bộ siêu tập nhạc của mình, mà không ra ngoài. Tình cờ Conor bắt gặp một cô gái “lơ đãng” Raphina (Boynton) sống ở căn hộ đối diện trường học của cậu. Ngay lập tức, cậu cảm thấy thích và yêu mến cô. Cậu tiến lại gần, và hỏi cô có muốn tham gia diễn xuất trong đoạn video âm nhạc mà cậu đang làm hay không? Cô đồng ý.

Nhưng vấn đề ở chỗ, Conor không có band nhạc, chưa bao giờ chơi nhạc, và như những gì bộ phim tiết lộ cho đến lúc đó, cậu không thực sự mê nhạc như cách anh trai cậu thể hiện. Ấn tượng đầu tiên với một cô gái mình thích vô cùng quan trọng, Conor gây được ấn tượng, nhưng mới chỉ dừng ở lời nói. Cậu phải tìm cách xây dựng band nhạc cho mình. Dublin là cái nôi của âm nhạc độc lập, dường như ở thành phố đó, trong bất kì thời kì nào, những câu trai luôn có khả năng cảm thụ âm nhạc, và biết chơi nhạc cụ. Nên Conor nghĩ đến band nhạc, và video âm nhạc để tạo ấn tượng. Vì cậu đã rất ấn tượng với video âm nhạc trên truyền hình đang thay thế cách nghe nhạc truyền thống nhiều như nào.

Cậu thành lập nhóm nhạc nhỏ của mình với sự giúp đỡ của cậu bé tóc đỏ đầy tài năng Eamon (McKenna), và hai người bạn mà Eamon giới thiệu. Band nhạc thành lập, với sự cố vấn đầy nhiệt tình của Brendan. Đây là điều khiến Sing Street tạo nên sự khác biệt. Sự bất đắc chí và phản ứng tiêu cực của Brendan đối với cuộc sống, sự chán ghét của anh đối với bố mẹ mình, không khiến anh trở nên bi quan, và cay nghiệt đối với em trai, Brendan nhìn thấy ở Conor cái tương lai mà anh không thể theo đuổi. Nên Brendan ủng hộ, kèm những lời nhận xét khắc nghiệt nhưng mang tính xây dựng, giúp cho Conor hình thành phong cách âm nhạc cho bản thân. Câu chuyện phim vì thế không đơn thuần chỉ là một câu chuyện tình yêu bí ẩn lãng mạn, của cậu bé Conor với cô gái hơn tuổi Raphina, mà còn mang cho chúng ta cái ấn tượng về một mối quan hệ anh em được xây dựng tinh tế, vừa là động lực cho nhau, vừa nghiêm khắc phê bình nhau trong cách nhìn nhận về cuộc sống.

Âm nhạc mãi mãi dành cho tuổi trẻ, John Carney đã thực sự mang đến cho bộ phim, sự rạng rỡ của tuổi trẻ, giúp chúng vượt qua những khó khăn đầu đời, đến từ cuộc sống và gia đình. Nếu bạn để ý, sẽ thấy trong bộ phim, không chỉ gia đình của Conor có vấn đề, Raphina là một cô gái mồ côi, gia đình của những đứa trẻ khác trong band nhạc đều là những gia đình không hạnh phúc. Những đứa trẻ đó, vì thế dùng âm nhạc như một cách để trốn chạy thực tại. Conor nói rằng: Im not a nostralgia, im a futurist. Đúng vậy, sự lạc quan, của Conor, khả năng sáng tạo của cậu, và cách cậu dùng âm nhạc để thể hiện cá tính của mình đã chứng tỏ điều đó. Tương lại không có chỗ cho sự chán chường và tuyệt vọng, Brendan rồi sẽ phải ra khỏi căn phòng của mình để đối diện với thực tế. Conor bằng tình cảm của mình dành cho Raphina đã sớm có động lực để đẩy mình lên phía trước.

Sing Street không bị lặp lại cách dàn cảnh như trong Once, điều mà Begin Again đã sử dụng lại quá nhiều lần. Sing Street có những trường đoạn âm nhạc tuyệt vời, cái cách đạo diễn lồng ghép hiện thực và tưởng tượng của Conor khi hiện thực không như mong đợi, mang đến cho khán giả những màn trình diễn vô cùng ấn tượng, những MV (music video) đầy sức sống, hấp dẫn và tuyệt đẹp. Cảm giác như nỗi lòng của Conor đã được John Carney thông cảm hoàn toàn để những khung hình đó, là sự thách thức của nghệ thuật đối với sự tuyệt vọng. Nghệ thuật là hình dạng nguyên bản, chính là bản năng của con người, giúp chúng ta không chỉ tồn tại, mà còn sống, với sự chủ động của chính chúng ta áp đặt cho những bức bối mà cuộc đời mang đến.

Dàn diễn viên tuyệt vời, những vai diễn tự nhiên, tràn đầy năng lượng, như thể chúng ta đang chứng kiến những cô cậu thanh niên đến từ thập niên 80 một cách thực sự. Cộng hợp với một thứ nhạc không mới, nhưng giàu năng lượng, có cá tính và tố chất riêng, điều khiến cho một tác phẩm điện ảnh về âm nhạc trở nên đặc biệt. John Carney luôn có một khả năng đặc biệt trong việc cảm thụ âm nhạc, thổi nó vào tác phẩm điện ảnh, để từ đó, âm thanh và hình ảnh quyện lấy nhau, mang đến cho người xem những cảm xúc tinh tế, khi câu chuyện phim chạm được vào tâm hồn của khán giả. Sing Street, do đó, không nghi ngờ, là một trong những tác phẩm độc lập xuất sắc nhất 2016.

Facebook Comments Box

Comment