Nếu Amour của đạo diễn Haneke kể về tình yêu thử thách, và sự vững vàng của nó khi trải qua rất nhiều sóng gió để rồi cuối đời, chỉ có hai ông bà già thấu hiểu nhau, yêu thương nhau, chăm sóc nhau đến chết, một thứ tình cảm trọn vẹn, không nghi vấn, không thể ngăn cách, thì 45 years của đạo diễn Andrew Haigh lại chứa đựng bi kịch của một mối quan hệ vợ chồng đã kéo dài 45 năm. Tưởng như không gì có thể xen vào sự bình yên của những năm tháng cuối đời mà họ đang có, thì bi kịch xảy ra. Bi kịch của sự nghi ngờ, của cảm giác lừa dối, bi kịch của bóng ma quá khứ quay trở về hiện tại, thế giới hạnh phúc của họ sụp đổ dần, bằng sự khôn khéo của đạo diễn Andrew Haigh trong việc xây dựng câu chuyện một cách giản đơn và tinh tế.
Bộ phim bắt đầu bằng sự bình yên, và cả bộ phim là sự bình yên. Nhưng trong sự bình yên có những điều gì đó khống phải, một ánh mắt, cử chỉ, thái độ, tất thảy đều nhẹ nhàng thôi, không to tiếng, không gây hấn, không tranh cãi. Họ hiểu nhau, thông cảm nhau, nhưng luôn luôn có một điều gì đó cứ rạn vỡ dần dần. Như cách mà một bi kịch đến một cách vô tình, và cứ ở lại đó, bất chấp người ta đã quyết định lờ nó đi, bỏ qua nó, để làm lại từ đầu.
Câu chuyện kể về một đôi vợ chồng già ở miền quê nước Anh. Họ đã về hưu, và không có con cái. Kate (Charlotte Rampling) và Geoff (Tom Courtenay) sắp làm lễ kỉ niệm 45 năm ngày cưới. 45 năm ở bên nhau, trọn vẹn, hạnh phúc. Một người là giáo viên về hưu, được công đồng dân cư ở đấy luôn luôn kính trọng, một người là kĩ sư, từng ở trong công đoàn. Họ hết lòng vì công việc của mình, để đến lúc nghỉ ngơi, mọi thứ cứ nhẹ nhàng trôi đi qua cuộc sống của một đôi vợ chồng già: Gặp gỡ bạn bè, đọc sách, và chăm sóc nhau.
Nhưng bi kịch chợt đến, khi Geoff nhận được một lá thư từ chính quyền thông báo rằng, họ đã tìm thấy xác của một người phụ nữ, người mà họ cho rằng đã kết hôn với Geoff vào thời kì chiến tranh thế giới thứ 2. Kinh ngạc và bối rối. Có chút bối rối và ngạc nhiên, ông không tin vào điều mình đã đọc được. Một cú sốc nhẹ xảy ra bên trong ông, một điều gì đó gợi về, một kí ức mà ông đã chôn cất nó cùng với người mình đã từng yêu. Kate nhận ra điều gì đó ở ông. Bà biết người phụ nữ đó là ai, vì Geoff đã nhấn mạnh nhiều lần “tôi đã kể về cô ấy với bà rồi mà”. Nhưng có thật ông đã kể không, và kể đến đâu?
Kate đã không nghĩ nhiều, bà tin tưởng vào tình yêu của mình. Bà là một người phụ nữ mạnh mẽ, sắc sảo, một người phụ nữ biết lo toan cho gia đình, hiểu Geoff để chấp nhận những hành động đôi khi khá trẻ con của ông, như nhận lời đến buổi lễ của công đoàn nhưng rồi không muốn đi nữa. Tình yêu của họ dựa trên sự thấu hiểu. Thấu hiểu để 45 năm có thể ở bên nhau trọn ven. Nhưng tin tức về người yêu cũ của Geoff như một vết rạn trên tấm gương, Geoff không gỡ bỏ được hình ảnh đột nhiên ùa về, ông lục lọi giữa đêm trong nhà kho, bức ảnh của người tình cũ. Ông trở nên hay đãng trí và lơ đễnh. Kate đủ tinh ý để nhận ra sự thất thường trong thói quen của ông. Bà muốn ông có thể trút tâm sự, bà lắng nghe ông nói về người tình cũ cho đến khi “Tôi không thể nghe nữa, tôi nghĩ tôi có thể nhưng tôi không thể”. Geoff vô tình đã tự mang tình yêu mà ông chôn giấu bao nhiêu năm quay trở lại. Tấm gương dường như ngày càng rạn vỡ.
Diễn xuất tuyệt vời của nữ diễn viên người Anh Charlotte Rampling đã mang đến cho khán giả một vai diễn đầy sức thuyết phục. Bà hoá thân vào nhân vật bằng sự tinh tế của ánh mắt, bằng sự im lặng, và bằng nỗi buồn không cần thốt thành lời. Kate qua sự thể hiện của Charlotte Rampling, khiến khán giả có thể cảm nhận sâu sắc tình yêu của một người vợ dành cho người chồng đã đầu ấp tay gối trong suốt 45 năm. Thứ tình yêu đang dần dần, rạn vỡ, bằng sự vô ý của người đàn ông, bằng quá khứ bị đánh thức.
45 Years nhận một đề cử Oscar dành cho nữ diễn viên xuất sắc nhất dành cho Charlotte Rampling, đấy là một lựa chọn không cần bàn cãi. Tuy nhiên, bộ phim xứng đáng hơn thế, bộ phim 45 years xứng đáng là một trong những tác phẩm xuất sắc nhất 2015, ở chiều sâu, sự tinh tế của kịch bản, và tài năng của đạo diễn đã diễn giải câu chuyện bi kịch bằng sự thầm lặng tuyệt vời của những người yêu nhau, để nỗi đau trở thành một bi kịch mà bất kì khán giả nào cũng sẽ cảm động và đồng cảm với nhân vật.