Bắt đầu từ sáng sớm, cơn mưa to kéo dài dai dẳng suốt cả ngày. Tiếng hạt mưa rơi trên mái, gõ vào cửa sổ nghiêng hứng trời miệt mài và đơn điệu. Những hạt mưa không ngừng rơi từ độ cao nào đó nằm ở tầm bay tới của đôi cánh đại bàng, chúng đi xuyên không khí, tìm đến mặt đất, như thể lũ tinh binh lao mình đi đến quả trứng hòng tìm kiếm hy vọng tạo ra sự sống tiếp nối. Trong tiếng mưa, tôi nghe thấy điều đó, sự sống ở đâu đó bên ngoài kia đang nhờ những hạt mưa nuôi dưỡng mình.
Kết thúc vào chiều muộn, cơn mưa chấm dứt không lời như khi bắt đầu để lại bầu trời một màu âm muội, xám và đầy bối rối. Đó là bầu trời chứa những tầng mây dày, giống như tấm thảm của một căn hộ chung cư cũ dùng đã lâu ngày và không thể nào giặt sạch màu thời gian, màu của bụi bặm trên nó nữa. Nhiều tấm thảm như vậy chồng lên nhau, không phải kiểu chồng khít như khi ta xếp áo quần, nó là kiểu nửa vời, như thể một đứa trẻ đang nghịch ngợm vứt các thứ đồ lên nhau, nó bị lệch, méo và lộn xộn. Những tầng mây u ám đó bám vào bầu trời cho ta một cảm giác như thể ta đang nhìn xuống đáy đại dương, nơi sâu thẳm, đầy những đe doạ, đầy những điều kì lạ, và đầy bất an.
Ở điểm kết thúc của cơn mưa đó, một cách tương đối, xê dịch quanh điểm kết thúc chừng 1 tiếng đồng hồ, tôi ngồi ở bờ kè sông Rhone, chạy qua vùng Rhone-Alpes của Pháp, nghe Rachmaninov và ngắm đáy đại dương treo ngược trên bầu trời đang mất dần ánh sáng ban ngày để bắt đầu chiếu vào cuộc đời ánh sáng đêm, ánh sáng của tăm tối, của sự cô độc. Vẫn là bản concerto số 2 quen thuộc dành cho Piano được thể hiện bởi Evgeny Kissin. Có lẽ vì Kissin sinh ra vào tháng 10 giống như tôi, mang trong mình khí trời mùa thu, nỗi buồn và sự nhạy cảm với thời gian, nên tiếng Piano của Kissin chơi bản nhạc cổ điển yêu thích nhất này của tôi luôn mang lại cho tôi nhiều cảm xúc nhất, nó chạm sâu vào bản thể của tôi, rung lên những tiếng chuông nhẹ nhàng đánh thức cõi hỗn mang trong lòng, đẩy tâm thức tôi vào một vị thế kì lạ của hoài niệm và hiện tại. Không có pianist nào có thể làm được điều đó khi chơi bản nhạc này của Rachmaninov. Lúc này, tại điểm kết thúc của cơn mưa, tại đáy đại dương treo ngược, bản concerto tấu nhẹ bên tai, nước mắt tôi chảy, tôi không biết tại sao, hoặc tôi biết quá rõ nhưng sự hỗn loạn khiến tôi bối rối và làm đầu óc mình u tối. Nước mắt, đến Frankenstein, trong một bộ phim Gothic-Horror tôi mới xem với tên gọi Penny Dreadful cũng thốt lên rằng, nước mắt của con ngươi không mang đến sự an ủi.
Cơn mưa của ngày khiến nước sông chảy xiết hơn, lấp loáng trong ánh lờ nhờ, thứ ánh sáng còn sót lại trước khi bóng đêm ùa đến. Tôi tự hỏi, dòng sông có phải nước mắt của dãy núi khổng lồ xa kia, nơi đỉnh núi quanh năm phủ tuyết? Trong cái lạnh lẽo của tuyết, cô đơn và lạc lõng khi ở đỉnh của cuộc đời, đỉnh núi đã khóc, khóc trong cả cuộc đời tồn tại hàng vạn đến hàng triệu năm của nó. Có phải vậy không? Tôi không biết. Đôi khi tôi tự hỏi tôi biết gì trên đời này. Tôi đưa ra nhiều sự tưởng tượng, hình dung và cứ mải miết nghĩ đến nó. Rồi tôi lại thấy tôi không biết có thật hay không. Mọi thứ đến trong đầu tôi, nằm tắc ở đó, như một tờ giấy, tôi cầm theo cây bút chì 2B và vẽ phóng tay mình. Rồi vác cho hình vẽ đó chữ trừu tượng, để đánh lạc đi việc tôi chẳng biết chẳng hiểu gì hết. Có lẽ đỉnh núi đã từng là một người đàn ông rất hạnh phúc. Vì đối với tôi nếu ai đó rất đau khổ, hẳn người đó trong đời mình đã có quãng thời gian đẹp để luyến tiếc. Người ta không thể cảm thấy đau khổ, vật vã, buồn nản nếu họ chưa được nếm cái mùi vì của ngọt ngào, ấm áp và vui tươi của cuộc đời. Điều đó thật hiển nhiên.
Mùa hè năm nay thật lạ, hay thực ra mùa hè năm nào cũng lạ và cho ta cùng cảm giác? Đâu mới thực sự là chuẩn mực của mùa hè mà ta biết để tham chiếu và so sánh, liệu có thực sự lạ không? Những cơn mưa kéo dài không dứt, không khí ẩm ướt, những làn gió mang theo hơi nước thấm mát đôi khi mang đến cảm giác lạnh cho cơ thể, nhiều người phải khoác thêm áo gió, áo len. Cơn mưa không chỉ kéo theo hơi lạnh, nó còn kéo theo màu tối, kéo theo sự u ám chán chường. Tôi chợt nhớ đến những không gian trong truyện ngắn của Ivan Bunin, cứ u buồn và đầy những hư hao. Mùa hè trôi, những tiết trời thanh khiết và đầy nắng quá ít mang lại cảm giác rối bời của một tình yêu chóng tàn.
Có một cô gái nói với tôi về việc cô ấy sẽ làm nên sự khác biệt, cô ấy sẽ khiến tình yêu của mình thăng hoa mãi mãi mà không bao giờ đi xuống vực sâu. Tôi không muốn nói gì với cô ấy, vì nếu tôi nói ra tôi sẽ lại dùng những lời lẽ khách quan để khiến mong muốn của cô ấy tan chảy như sáp nến dưới ánh nhiệt. Cuộc đời nghiệt ngã hơn rất nhiều nếu ta mãi mãi không chịu lớn. Còn tôi cứ nghe mãi bản concerto thứ 2 của Rachmaninov để chìm đắm trong cuộc đời và suy tư. Cơn mưa lại kéo về, vài giọt buồn rơi trên khuôn mặt và mí mắt tôi. Tôi cứ ngồi đó, mặc kệ. Nó chưa đủ lớn để đuổi tôi đi, không đủ ướt để làm tôi khó chịu. Mưa chỉ là mưa, nó không mang lại sự ẩm ướt cho thân xác tôi nhiều bằng cái cảm giác của tôi về nó, về những giọt trời rơi bất tận, đổ xuống cuộc đời mải miết và chóng tàn của con người.
Tôi chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa, tôi thấy giọt nước mưa rơi vào đôi môi tôi, tôi thấy bản nhạc đã đến chương thứ 3, tôi thấy người ta đã dần dần đi khỏi bờ kè con sông vì mưa ngày càng rơi nhanh hơn. Tôi thấy rất nhiều thứ trước mắt mình mà tôi chẳng biết nó có nghĩa gì, cuộc đời này có nghĩa gì, nước mưa, nước mắt, suy tư và những điều phiền muộn có ý nghĩa gì. Lúc này, tôi chẳng biết tôi đang yêu ai, có ai yêu tôi, tôi nên một mình, tôi tốt nhất trong sự tồn tại của mình nên đi một mình, đuổi hết tất cả những ai yêu tôi đi, và chôn hết những tình cảm của mình có với cô gái tôi yêu. Tôi chỉ giỏi nhất một mình. Để khi đó, thỉnh thoảng, một cơn mưa nhỏ mát lành nào đó rơi vào cuộc đời tôi, tôi sẽ đón nhận cơn mưa, để nó xoa dịu tâm hồn tôi, sự cô đơn của tôi, tôi sẽ cảm thấy thật vui khi đó, và rồi có lẽ cơn mưa sẽ tạnh, nó đi mất chỉ để lại những vết nước nhỏ loang trên mặt đường. Tôi có thể soi bóng mình trong đó, vậy là tôi lại đi tiếp một mình, không mưa, không em, không có gì hết. Chỉ một mình tôi mới thực sự khiến tôi thấy cuộc đời thật nhẹ.
Có lẽ một tình yêu bền vững là điều tôi không thể mong đợi, rồi nó sẽ gặm nhấm tôi dần dần và biến cho mọi đam mê của tôi vỡ vụn như những mảnh kính. Chỉ có những cơn mưa nhỏ mới thực sự tồn tại, ở đâu đó ngoài kia, bất kể mùa đông, mùa hè, nó sẽ đổ xuống đời tôi, rơi xuống cơ thể tôi, và xoa dịu tâm hồn khốn khổ của tôi, tâm hồn của một kẻ cứ mãi hoài đi tìm con đường cho sự sống của mình.