Trời lạnh, lạnh đắng da đắng thịt. Giờ mùa đông sắp đổi, sắp được cộng thêm 1 tiếng, sắp được thức thêm 1 tiếng hoặc ngủ thêm 1 tiếng. Đã là lần thứ 3 thời gian chuyển giờ sang giờ mùa đông mà tôi được trải qua. Trời lạnh, cắt da cắt thịt.
Nói là lạnh vậy nhưng trong phòng thì ấm, những bức tường cách nhiệt tốt, cửa sổ cách nhiệt tốt, trong phòng chỉ khoảng 20 độ, có thể mặc áo quần cộc, mà nếu ở một mình thì nude cũng không phải là không thể. Còn ngoài trời thì lạnh chát. Cái lạnh bên ngoài và ấm bên trong khiến tôi nghĩ đến quê nhà, đến Hà Nội, đến ngôi nhà của tôi vào mùa đông giá rét. Cái lạnh ngoài trời thấm qua tường beton, thấm qua cửa kính mỏng 1 lớp đầy kẽ hở do sự co ngót của miền nhiệt đới. Nhiệt đới buồn, những mờ sương buồn thảm. Cái lạnh của mùa đông không hè được chặn lại mà thấm đẫm, ùa vào nhà trong cái co người của ba, những cơn ho của mẹ, những tấm thảm được trải vội trong nhà. Thương lắm những làn da mỏng manh, tho ráp và nứt nẻ vi lạnh. Cái lạnh khiến cho mùa đông Hà Nội của tôi thật khắc nghiệt, không như ở đây chỉ cần chui vào nhà, luồn vào phòng là chẳng còn cảm thấy mấy mùa đông căm căm cắt da cắt thịt nữa. Còn ở nhà, độ ẩm cao, những cơn gió mùa đông bắc không chịu ngơi nghỉ, ùa về như những con sói vô lấy nụ cười, vồ lấy khuôn mặt đầy sức sống, vồ lấy con người đang tự bảo vệ mình bằng những lớp áo dày, sự co ro như cô bé bán diêm trong truyện Andersen. Mùa đông bất khả kháng, mùa đông không dễ dàng cho người già, không vui vẻ cho trẻ con và không nâng bước thanh niên ra khỏi nhà trong những tối cuối tuần nhiều màu sắc. Mùa đông của tầng lớp trung lưu Viet Nam. Còn bên này tôi chỉ là một kẻ bình thường, thuê nhà với sự trợ cấp của chính phủ Pháp cho sinh viên, nhà mỏng tanh, nhỏ bé nhưng lại ấm áp lắm, lắm như mùa thu khi cửa sổ mở toang, cái ấm se một chút lạnh như một tấm thảm đơn sắc thỉnh thoảng được thêu 1 vài màu lạc loài. Tôi đang ấm áp trong tiếng gào thét đến sớm của mùa đông phủ tuyết, trong những bản nhạc của CCR “Who’ll stop the rain”, “Have you ever seen the rain”, tôi nhớ nhà, nhớ cái lạnh đắng của căn phòng tầng 5 của tôi, nhớ những quyển sách ám lạnh, nhớ mẹ đang ngồi lục tìm quần áo mùa đông trong những hộp giấy được cất đi khi mùa hè đến, nhớ Ba đang ngồi co ro xem tivi, mắt nhắm mắt mở, thỉnh thoảng lại trêu đùa với em gái, nhớ con mèo đen già tên là “Moon” nhưng chẳng ai gọi bằng cái tên đó đang nằm trên tấm thảm trước cửa phòng tắm, nhớ em gái, đang ngồi ôm điện thoại nhắn tin lọ mọ, nhớ chị gái khuôn mặt buồn, chịu lạnh không tốt đang tin văn hóa trên tờ Thanh Niên. Nhớ tôi đang ngồi trước cái laptop, tìm phim HD hay ho để down, tự học một chút 3D max và uống cốc cafe nóng hổi mẹ pha.
Trời lạnh, mùa đông ùa đến nhanh như một giấc mộng tan, nhanh như những chuyến du hành ngắn đến thành phố cô đơn Paris, nhanh như những chiếc lá bị thổi bay khỏi cây để lại một thân hình đầy những cành nhánh như những mạch máu trong một cơ thể gầy gò. Mùa đông mang đến một hơi thở đầy khói, khói đó chính là sự tuôn ra của kí ức, của hoài niệm, của những thứ thuộc về xưa cũ, chúng ùa đến, ùa ra khỏi cơ thể để bảo vệ, để che chở, để sưởi ấm tâm hồn, sưởi ấm bàn tay lạnh cóng, đôi môi run rẩy, nứt nẻ. Tôi thích nhìn hơi thở nặng đầy khói đấy của mình trong những chuyến tàu đêm.
Chưa bao giờ thấy nhạc CCR buồn như lúc này “Long as I can see the light”. Như thể được nhìn thấy cầu vồng nhưng đột nhiên nhận ra cầu vồng không còn màu vàng và màu xanh da trời nữa. Cứ một cái gì đó hẫng bên trong, rỗng không và đang mở rộng. Như tiếng đàn trong đêm, vang lên và lan ra khắp không gian một nốt nhạc trầm và sầu khổ, tiếng đàn lan rộng trong một không gian tối đặc không có gì chặn lại, không có ai lắng nghe, chỉ lan ra lan ra rồi lặng dần và tắt lịm. “The night time is the right time”. Tôi đang cố đổ đầy vào cái rỗng không đấy những nốt nhạc của Country, Rock n Roll. Và rồi Rơi. Tôi đang hơi vào cái hố sâu lòng mình như một nốt nhạc.