Tuấn Lalarme

Endless ways

Tôi ngồi chuyến xe bus 7h tối, chuyến số 43, đi từ một điểm A đến một điểm B, và ở giữa đó, là một điểm tôi sẽ xuống để về nhà. 

Chuyến xe bus không có mấy người. Rời rạc, buồn bã với ánh sáng trắng nhờ bên trong xe bus. Cô gái thu tiền về đứng dậy ểu oải, cô còn trẻ, thật hiếm thấy một người thu tiền vé xe bus trẻ đến vậy. Cô bé mang khẩu trang nhưng nhìn vào đối mắt và dáng hình khuôn mặt tôi nghĩ cô chỉ ở độ tuổi của một bạn sinh viên mới nhập học. 6 ngàn. Tôi đưa 10 ngàn, cô trả lại tôi 4 tờ một ngàn. Mỗi lần vậy, tôi rất muốn nói thôi tôi không cần lấy lại tiền lẻ đâu. Nhưng tôi nghĩ, tôi chọn một phương tiện rẻ tiền, tôi còn định chê tiền lẻ sao? có gì mà phải như vậy. Tôi sẽ tiếp tục đi xe bus, và chuyến sau đó, tôi sẽ có tiền lẻ đưa cho người thu tiền vé mà.

Bóng tối phủ đầy thành phố, Sài Gòn có chút vị lạnh khi đêm xuống. Tôi mặc bên trong áo len không tay, khoác bên ngoài áo vest đen. Cả người tôi, từ cái ba lô, đến quần lót, đều của Uniqlo. Chắc trừ đôi giày da, tôi không biết của hãng nào, cô mua đã rất lâu, đôi giày boot duy nhất tôi yêu thương thật nhiều mà chưa biết ở đâu để mua thêm một đôi giống vậy nữa. Nó đã có chút sờn cũ, như mọi thứ trên đời, dùng nhiều quá, dùng lâu quá, rồi nó cũng cũ kĩ đi thật nhiều. Chuyến xe bus im lặng, không ai nói chuyện. Bên ngoài kia, những chiếc xe máy đi lướt qua vội vã, ai cũng đang cố gắng để về thật nhanh với ngôi nhà của mình, vì ở đó có một bữa ăn, một người đàn bà, một gia đình, một đứa con, bố mẹ… đang đợi.

Tôi nghĩ, nếu tôi đang ở trong một bộ phịm thì ngay lúc máy quay đang quay khuôn mặt tôi tựa vào cửa kính nhìn ra bên ngoài kia, như anh chàng trong phim Her đang nhớ về người mình yêu, thì một cảnh hồi tưởng sẽ diễn ra bằng một hiệu ứng chuyển cảnh nào đó. Tôi về với chuyến xe bus số bao nhiêu tôi không thể nhớ, chuyến xe bus trong một ngày đông rét mướt và mưa. Chuyến xe bus chật kín người tan làm về. Ai cũng mặc áo thật dày để chống lại cơn lạnh, khuôn mặt mệt mỏi, da trắng, da đen, da màu, da vàng lẫn lộn, tôi nhỏ bé đứng đó. Muốn về căn phòng ấm áp của mình. Đằng sau lưng tôi là một cô gái. Một cô gái nhỏ nhắn, người Pháp, xinh đẹp như vốn dĩ, có lẽ tôi thấy phụ nữ luôn thật đẹp ở cuối ngày, khi họ đã dành năng lượng cả ngày để làm việc, và về cuối chiều, sự uể oải khiến họ có chút hào phóng trong việc mặc kề cái thần thái mà họ đã cố giữ cả ngày. Sự mặc kể giống một sự lả lơi, thật quyến rũ.

Cô gái tựa nhẹ vào người tôi trong chiếc xe bus chật chội, cô không có chỗ bám tay, chỉ biết dựa nhẹ vào tôi để có thể đứng vững với một tay đang xem gì đó trên điện thoại. Cô thật đẹp. Cảnh phim xê dịch về hiện tại, tôi vẫn đang tựa vào cửa kính nhìn ra bên ngoài, xe bus đến đoạn đường tắc. Khuôn mặt tôi mỉm cười. Tôi đang nghĩ lại tâm cảnh nơi cô gái trẻ đó dựa vào người mình. Tôi nghĩ, cuộc đời thật lạ, có biết bao nhiêu người đi qua đời mình, dù ngắn ngủi, dù dài, dù sâu sắc hay chỉ như một giọt mưa, nhưng ở đâu đó trong trí não này, ta vẫn sẽ luôn luôn lưu trữ họ lại, vô tình, không biết họ là ai, chỉ biết họ tồn tại, hoặc không, hoặc chỉ là sự tưởng tượng. Nhưng đó là một sự tồn tại có giá trị, vì nó ở trong kí ức, và kí ức làm ta biết rằng, ta vẫn đang sống, vẫn quan sát, vẫn lưu trữ, vẫn đẩy mình về phía trước bằng vô vàn sự gặp gỡ vô tri.

Tôi đang nghe The Optimist của Anathema. Có lẽ, dù là kẻ coi nỗi buồn là tri kỉ, nhưng tôi vẫn luôn là kẻ lạc quan đến khiến cuộc đời này phải say lòng.

Exit mobile version