Tuấn Lalarme

Ghost World – Khi những cô nàng đang lớn

Trước khi trở thành một người có cuộc sống bình thường bao gồm có trách nhiệm với bản thân và xã hội, đi làm, lập gia đình và lo lắng cho tương lai, thì bạn là gì? Cũng vẫn là người biết mình nên làm gì, biết mình muốn gì và gia nhập dễ dàng vào xã hội với sự khôn ngoan và cầu thị, hay bạn hoàn toàn cảm thấy lạc lõng với cuộc sống, bạn thấy con người đa số đều ngu xuẩn và nhàm chán, họ quá chậm hiểu sự mỉa mai mà bạn dành cho họ, họ không chấp nhận tất cả những việc bạn làm chỉ vì bạn quá khác biệt? Hay tôi nói cụ thể hơn, bạn là ai trong những nhân vật của bộ phim Ghost World của đạo diễn Terry Zwigoff?

Nhân vật chính là hai cô gái khôn ngoan, Enid (Thora Birch) và Rebecca (Scarlett Johansson). Cả hai vừa tốt nghiệp cấp ba và quyết định tìm nhà để sống chung với nhau, tìm kiếm một cuộc sống độc lập với gia đình, và không có ý định học đại học. Nhưng họ có tính cách hoàn toàn khác nhau, ngoài việc cả hai hiểu thấu người kia là ai. Thật không khó hiểu vì sao một cô gái hướng nội, chán ghét tất cả mọi người vì sự ngu xuẩn mà họ thể hiện lại có thể chơi thân với Rebecca, vì Rebecca, dù cho có một tinh thần bình thường, một thái độ cầu thị cho cuộc sống của riêng mình, biết chấp nhận thế giới xung quanh và hoà vào nó, nhưng Rebecca hiểu Enid, và chấp nhận con người Enid không như phần còn lại của thế giới. Đấy là cách tình bạn của hai thuộc tính trái ngược được hình thành. Nhìn vào cuộc sống của hai người, ta có thể thấy rõ Rebecca khôn ngoan thế nào. Nhưng cuộc sống của cô gái đấy không có gì đáng nói. Rebecca dễ dàng thoả hiệp với một việc làm nhỏ để kiếm tiền ra ở riêng. Đi theo bạn mình khi nào Enid muốn, chấp nhận thế giới kì lạ của Enid với thán độ dửng dưng, đôi khi tẻ ngắt. Rebecca không quan tâm đến thế giới bên ngoài.

Còn Enid thì có quan tâm, điều đó khiến cô cảm thấy cuộc sống đáng chán và nhạt nhẽo. Là một cô gái phải học hè vì không đủ điểm vượt qua kì thi cuối cấp, thích vẽ, thích thú với những thứ âm nhạc cũ kĩ. Mở đầu phim là một bản nhạc nghe rất hài hước của Ấn Độ, Enid đang nhảy theo giai điệu bản nhạc. Liệu có ai trên đời này nghe cái loại nhạc đấy? Liệu còn cô bé 18 tuổi nào ở thế kỉ 21 lại đi tìm nghe những đĩa nhạc cũ, ít nổi tiếng, từ những năm 70-80s. Enid không tìm được bất cứ sự thú vị nào từ con trai, đàn ông. Chỉ là một lũ thích nhìn mông phụ nữ, thích ra vẻ thông minh, và thích thể hiện mình nhưng lại không thể hiểu được sự mỉa mai của cô. Hay thậm chí là những người bạn nữ cùng trường của cô, một cô gái ngồi xe lăn vì một tai nạn giao thông và bỗng nhiên trở thành “Little Miss Perfect” trong mắt mọi người. Enid mắc kẹt trong thế giới của sự đơn điệu. Cho đến một ngày cô gặp Seymour (Steve Buscemi).

Việc gặp gỡ Seymour được bắt đầu bằng sự tai quái do nhàm chán của Enid. Enid thấy anh đăng một mẩu tin tìm người trên báo và nảy sinh ý nghĩ trêu trọc và tò mò xem diện mạo anh ra sao. Seymour là một người đàn ông trung niên, lặng lẽ, tự ti “có người đàn bà nào mà thèm yêu tôi”. Anh thích sưu tập những đồ vật cũ từ những năm 70-80s, và đặc biệt thích thú với những đĩa hát ít người biết. Seymour là sự bù đắp tuyệt vời cho thế giới của Enid “Anh ta trái ngược với tất cả những gì mình ghét”. Enid như tìm thấy người bạn tâm hồn của mình. Một người có thể hiểu cô, có thể thích chia sẻ mà không khoa trương và ra vẻ ta đây. Giống như một dòng chảy tìm gặp đồng bằng xanh mướt. Cả hai tìm thấy ở nhau thế giới của chính mình. Enid có thể cảm thấy bình yên trong một bữa tiệc tẻ ngắt của những người trung niên tại căn hộ của Seymour. Có thể nhiệt tình tìm cách kiếm cho anh 1 người bạn gái, khi cô nghĩ, một cách hoàn toàn trái ngược với tất cả những ý nghĩ của người khác về Seymour, một người thú vị như Seymour thì có bạn gái đâu khó khăn gì.

Vì Enid thích Seymour, và anh cũng vậy. Nhưng Seymour chỉ là một gã đàn ông tự ti, còn Enid như một đứa trẻ chưa chấp nhận được thứ tình cảm đó của mình. Bộ phim chợt đưa ta vào một câu chuyện duyên dáng về hai kẻ ngoài lề xã hội, hay nói đúng hơn, về hai kẻ có thế giới của riêng mình, cái thế giới mà đa số những người khác không thể vào, không thể hiểu. Đôi khi chúng ta không cần trở thành bạn tâm hồn của nhau vì chúng ta cùng thích nhiều thứ, mà đơn giản vì chúng ta cùng ghét nhiều thứ. Từ đó, trong một tổng thế, nơi đa phần làm những việc hàng ngày để sống, ta thấy hai tâm hồn trôi nổi giữa họ, một cô gái và một người đàn ông, họ trôi nổi trong cả bộ phim. Vì còn rất trẻ nên Enid thách thức cuộc sống xung quanh, còn Seymour đã đủ từng trải để lờ đi cuộc sống xung quanh. Những tình huống hài hước, đượm chút buồn, chút cô đơn được cài cắm, đan xen, được hai diễn viên Thora Birch và Steve Buscemi thể hiện vô cùng tốt.

Bộ phim có lời thoại thông minh, đặt trong những cảnh quay ấn tượng khiến ta không thể nào quên. Enid giống như một biểu tượng của sự nghịch ngợm trong một môi trường quá nhỏ hẹp cả về tư duy lẫn không gian cho cô được tự do. Rebecca thì quá chững chạc và hiểu mình cần gì nên biết chấp nhận thích ứng với hoàn cảnh. Còn Seymour, quá từng trải để biết cách sống một cuộc đời cô đơn và nhàm chán bằng chính những thú vui đơn giản của mình.

Trong cuộc đời mỗi người có nhiều mốc quan trọng, trong đó có việc kết thúc những năm tháng cấp 3 để quyết định theo đuổi một ngành nghề nào đó ở đại học, hoặc lăn lộn với cuộc đời. Chính vì vậy, Ghost World là một bộ phim vô cùng ý nghĩa, nó giúp chúng ta nhìn ra được điều gì là thú vị, điều gì đáng để ta làm khi ta có riêng tư duy cho bản thân mình. Tôi nghĩ ai cũng sẽ tìm thấy mình ở trong những nhân vật Rebecca, hay Enid hay Seymour, thậm chí là Josh. Điều đó giúp ta hình dung được cuộc đời đang nhìn ta như nào, để ta chọn cách đi tiếp. Đặc biệt, ta sẽ hiểu được thế nào là một người bạn tâm giao, một người có thể đi vào thế giới riêng của ta một cách vô tình, vô tư, và ta tiếp nhận họ như thể, đó là người ta đã quen biết ở nhiều kiếp trước.

Exit mobile version