Tuấn Lalarme

Into The Wild (2007) – Khi ta đào thải xã hội

Xét theo bối cảnh xã hội hiện nay, khi người trẻ cứ phải loay hoay đi tìm ý nghĩa cho cuộc sống của mình thì một bộ phim như Into the wild thực sự đem lại nhiều cảm hứng. Và đối với tôi thì nó mang lại còn nhiều ý nghĩa hơn đơn thuần là một nguồn cảm hứng.

Một trong số ít những bộ phim hay mà tôi tâm đắc, đã xem lại nhiều lần và đặt thật nhiều nghĩ suy cho nó.

Con người và tự nhiên

Tự nhiên có trước khi loài người xuất hiện, nó là khởi nguồn của mọi sự sống từ những sinh vật bậc thấp nhất đến con người. Tự nhiên chính là dòng máu nóng chảy trong huyết quản. Tự nhiên chính là cuộc sống. Nhưng con người đang dần dần như một loài virus (The Matrix) xâm chiếm tự nhiên, tàn phá tự nhiên, giết dần giết mòn đi người mẹ đẻ ra mình. Sự hoà hợp của một giống loài sinh ra và tự nhiên đã không còn đúng nữa khi áp dụng cho loài người. Con người không còn dựa vào tự nhiên để sinh tồn, con người chiếm lĩnh tự nhiên, ăn cướp tự nhiên và mặc nhiên cho mình cái quyền không phải trả lại. Xem thời sự, đọc báo mới thấy được sức tàn phá khủng khiếp của con người mà đau đớn thay cho đất mẹ. Chính vì vậy mà những thước phim tuyệt đẹp trong Into The Wild gợi lại một tự nhiên hài hoà, xinh đẹp nhưng không kém phần hùng vĩ và diễm lệ.

Trong suốt cuộc hành trình của mình, Alex đã khám phá tự nhiên bằng cách nguyên sơ nhất, bằng chính sức lực của bản thân mình, những bãi biển thô sơ với sóng lớn, những đỉnh núi cao trơ trọi, dòng sông to lớn và giận dữ nhưng đủ hiền hoà nếu con người xuôi theo, hài hoà với tự nhiên. Xem phim, tôi có cảm giác như chính mình đang trong cuộc phiêu lưu đó với tự nhiên, sự choáng ngợp nhưng gần gũi đến mát rượi, sự tự do và hào sảng. Không chỉ có tự nhiên thuần tự nhiên, mà còn là tự nhiên của sự hoà hợp với con người. Đó là cánh đồng lúa mì trải rộng ngút tầm mắt vô cùng xinh đẹp nơi cuộc sống ngỡ là những giấc mơ khôn cùng về sức lao động kì diệu của con người, là bãi biển tắm nude của những kẻ bị cho là “lập dị”. Tự nhiên ở đây qua con mắt của Alex là sự dung hoà giữa sự sâu sắc, lòng biết ơn của con người và vẻ đẹp thô mộc nhất của đất mẹ, là sự sẻ chia và hoà quyện lẫn nhau.

Alex đã khám phá tự nhiên bằng chính bản năng sống của mình, bằng đôi chân, đôi tay và khối óc: “I read somewhere… how important it is in life not necessarily to be strong… but to feel strong.” Anh đã tạo được một sức mạnh tinh thần mạnh mẽ để đi trên chính ước vọng của mình. Anh kiếm sống bằng đôi tay mình chứ không phải bằng những đồng tiền của bố mẹ. Anh chống chọi với tự nhiên bằng sự trau dồi kiến thức, sự học hỏi không ngừng nghỉ. Đấy là một cách tiếp cận tự nhiên nguyên sơ nhất mà không phải ai cũng có thể và dám làm.

Vẻ đẹp của bối cảnh phim còn được tô điểm bởi nền âm nhạc tuyệt vời. Âm nhạc của phim thoát ra đơn giản đến ngỡ ngàng nhưng mang lại nhiều xúc cảm vô cùng cho người xem đi theo những bước chân của Alex, những bản folk music vang lên dào dạt theo tiếng sóng biển vỗ vào sườn đá, theo bước chân Alex trên những con đường quốc lộ dài vô tận, rập rờn qua tiếng guitar của Tracy Trato (so với vai diễn ngớ ngẩn trong 2 phần Chạng Vạng thì vai diễn này của Kristen Stewart thực sự hút hồn tôi)… Một hành trình dài và cô độc không thể không có âm nhạc, có thể Alex không nghe thấy những giai điệu đó một cách cụ thể như người xem, nhưng tôi tin chắc ở mỗi bước chân của anh trên hành trình của mình, một nốt nhạc sẽ phát lên trong lòng anh, đấy là thứ âm nhạc tuyệt vời nhất để níu giữ anh trên những chặng đường bất tận.

Con người và xã hội

Điều gì mang lại cho anh cái quyết định tưởng chừng như có phần cực đoan là đi một mình hoà vào tự nhiên nguyên sơ như thế? Chính là xã hội. “Society, Society”, những tiếng gào lên của Alex mang đầy vẻ dè bỉu và khinh thường. Cái xã hội, giữa và chỉ giữa con người với nhau đầy những lọc lừa, dối trá và độc ác đó chính là lý do khiến cho những trái tim nhạy cảm và đầy tình yêu như anh bị tổn thương một cách sâu sắc và khó có thể dung hoà được. Alex có một tương lai rộng mở với kết quả học tập loại ưu, một gia đình giàu có và một xã hội vô cùng năng động. Nhưng đằng sau vẻ hào nhoáng của những chiếc xe hơi bóng lộn dường như trong mắt anh là cả một hệ thống dối lừa, mà thậm tệ nhất chính là sự dối trá của gia đình, nơi thân yêu nhất nhưng lại đậm sự coi trọng giá trị vật chất nhất. Chính vì ngay trong một xã hội thu nhỏ là gia đình đầy những sự che giấu và giả dối đó mà anh đã cảm thấy mất niềm tin và sợ hãi cái xã hội anh đang sống. Và cái cách anh chọn để sống đúng với chính bản thân mình, một cách tự do trong một không gian nơi mà người ta không phải dùng trí óc quá nhiều để đối phó lẫn nhau. Anh đã đi vào hoang dã.

Trong suốt hành trình của mình, anh không chỉ tiếp cận với tự nhiên nguyên sơ mà dường như anh còn được tiếp cận với con ngưòi với tấm lòng nguyên sơ và chân thật: cô chú Rainy, cô bé Tracy, ông già Ron… Thật không có gì ngạc nhiên khi những con ngưòi thuần nhất và đơn giản đó lại sống trong một tỉnh lẻ nhỏ bé, hay trên những chuyến xe du mục hay cô độc một mình, vì có lẽ chỉ có họ, những cá nhân sống tách xa những đô thị lớn, đầy màu sắc hào nhoáng thì mới không bị chi phối bởi cuộc sống vật chất khiến cho trái tim bị biến dạng và thay đổi màu máu. Họ sống bằng bản năng nhưng không phải thứ bản năng của phần sâu thẳm xấu xa Id Ego mà là bản năng của Superego như Freud nói. Họ chân thật và đáng yêu, họ sâu sắc và dễ mến, họ đầy tình yêu thương và vui tính. Họ tự nhiên như chính tự nhiên vậy. Có lẽ vì vậy mà một cậu trai đô thị như Alex, dám từ bỏ tất cả để tìm ý nghĩa cuộc sống đã khiến họ vô cùng thích thú và tò mò rồi từ đấy, họ yêu Alex như chính người thân của mình vậy. Những giọt nước mắt chia ly giữa Alex và họ đầy tình người, mang một sự xúc động sâu xa và hụt hẫng. Đôi khi tôi tự hỏi tại sao anh không ở lại với cô chú Rainy, anh không yêu để ở bên Tracy, anh không nhận làm con trai của ông lão Ron tội nghiệp. Nhưng nghĩ kĩ lại, thì chuyến đi của anh sẽ trở nên mất đi ý nghĩa nếu anh làm thế. Anh sẽ không bao giờ tìm được câu trả lời cho mình nếu dừng lại: “HAPPY IS ONLY REAL WHEN SHARED”. Có thể để tìm được ý nghĩa đó, cái giá phải trả quá đắt nhưng xét một cách đau lòng thì đó là điều không thể tránh khỏi đối với một trái tim dữ dội như Alex.

Anh đã cực đoan với xã hội và liệu tự nhiên có cực đoan với anh? Không, vì bản chất của tự nhiên là sự tự nhiên. Mọi thứ tự nhiên đến và tự nhiên lấy đi, ngưòi ta phải chấp nhận điều đó như chấp nhận số mệnh vậy. Bầu trời xanh trong tuyệt đẹp mà anh nhìn thấy qua cửa sổ xe bus là điều tuyệt vời nhất nhưng cũng đau đớn nhất mà anh nhận được trong suốt hành trình của mình. Đó là bầu trời của tự do, bầu trời của ý nghĩa cuộc sống, bầu trời của sự thanh thản, bầu trời thanh trong của sự trong sáng của thiên nhiên… Tôi, những người trẻ được may mắn (có lẽ vì kém thông minh, quyết tâm và cực đoan hơn anh) được chiêm ngưỡng cái bầu trời đó của anh chỉ đơn giản bằng màn hình tivi, nhưng cũng thấu hiểu một cách sâu sắc những điều mà nó mang lại. Cái thấu hiểu về ý nghĩa cuộc sống, về niềm tin dành cho xã hội, về vai trò của mình trong xã hội, về cách tiệm cận với mặt trái của xã hội bằng con mắt dò xét hoài nghi nhưng không cực đoan, về vai trò của mình với thiên nhiên, trách nhiệm của mình với thiên nhiên và cách thức hoà nhập với thiên nhiên…

Xã hội là một cuộc sống 2 mặt và khi những người trẻ chỉ nhìn vào khía cạnh tiêu cực của nó như anh thì có lẽ chúng ta cần ném mình vào tự nhiên một cách hoàn toàn để sống. Nhưng nhờ anh, nhờ cách mà anh hành động, nhờ ý nghĩa mà anh tìm ra trong suốt 2 năm rong ruổi của mình, chúng ta hiểu – hạnh phúc là sự sẻ chia, là tình người, là nước mắt… Chúng ta hiểu và hành động theo cách bớt tiêu cực hơn và bớt sự nuối tiếc hơn. Ai cũng thế, những người trẻ khi xem phim này đều tâm đắc và thực sự thèm muốn hành trình đó của anh, nhưng tôi tin ai cũng muốn chọn một kết cục khác cho mình, vì chúng ta đã có một người dũng cảm như anh làm trước. Chúng ta cần trải nghiệm để yêu thiên nhiên hơn, sống ý nghĩa hơn và có trách nhiệm hơn với gia đình và xã hội…

Một điều nữa là Emile Hisch quá tốt. Khuôn mặt anh vừa ngây thơ, vừa từng trải, vừa cương quyết nhưng cũng giàu tình thương. Rất thích anh trong phim này và phim The Girl Next Door.

Bài review có rất nhiều quan điểm riêng của tôi, nên ai không đồng ý thì cũng không cần tranh luận vì quan điểm riêng thì khó có thể sửa được; đặc biệt là của một người cứng đầu như tôi. Rất cảm ơn đã đọc hết bài viết vừa dài và thiếu chiều sâu này của tôi và mong được chia sẻ cảm xúc của bạn về bộ phim mà tôi rất thích này.

Exit mobile version