Tuấn Lalarme

Khi tôi đi ngược hoàng hôn

Hoàng hôn đang toả ánh hồng rực cuối chân trời, bên kia đỉnh núi, mặt trời đang rơi xuống đâu đó, mặt trời tàn để lại sự huy hoàng lộng lẫy. Vậy mà tôi đang đi về hướng ngược lại, đi về phía đông, trên một chiếc xe bus buồn tẻ, những khối nhà lớn lầm lì bao quanh, chiếc xe chạy trên con đường hẹp, ngược lại ánh huy hoàng, chỉ có một màu xanh nhạt phủ khắp không gian. Màu xanh dịu, lành tính và buồn chán. Tôi là một kẻ nghiện bầu trời, đặc biệt khi hoàng hôn đến. Sự rực rỡ của nó, ánh sáng huy hoàng với sức sống mạnh mẽ, đặc quánh và đầy mê hoặc khiến tôi thổn thức, bồi hồi, bải hoải và khiến mọi sức mạnh trong cơ thể tôi như thể bị hút cạn về phía đó, tôi sẽ đứng lặng mà ngắm nhìn, như một kẻ mộng du, bỏ rơi bài hát đang nghe dở, bỏ rơi trang sách đang đến hồi hấp dẫn, bỏ rơi ý niệm rằng tôi đang yêu ai đó. Hoàng hôn, phía cuối chân trời, khiến tôi bỏ rơi tất thảy, vì cái khoảng khắc đó, nó chỉ tồn tại trong ít phút ngắn ngủi của ngày, mà phải là ngày nắng đẹp, phải là ngày quang mây và đầy ánh sáng vàng của một thời tiết hanh khô và se lạnh.

Tôi đến ngôi nhà tôi từng sống, lấy nốt ít đồ còn lại của mình. Chẳng còn gì nhiều ở đó, một chiếc đèn bàn đã theo tôi nhiều năm đến nỗi tôi thấy tiếc nếu bỏ nó ở nơi người ta sẽ không cần dùng đến. Dao cạo râu, một bộ quần áo tôi thay vội ngày hôm trước, chiếc bật lửa có in hình Paris mà Q tặng tôi. Đáng lẽ tôi chẳng quay lại đó làm gì. Những thứ đó tôi hoàn toàn có thể bỏ lại đấy, đối với tôi chúng không có nhiều giá trị ngoài những giá trị mà tôi gán cho nó để có lý do quay trở lại. Tôi muốn nhìn nơi tôi ở một lần cuối. Tôi tưởng tượng tấm poster phim Transpotting tôi đã gỡ xuống khỏi tường “Choose your Future”, liệu đây có phải là tương lai mà tôi đã vô tình hoặc cố ý chọn. Một tương lai tôi thừa biết nó sẽ như thế này, buồn và chút nuối tiếc, nhưng tôi vẫn làm để nhận được điều tôi đoán biết trước này. Đến một lúc, định mệnh, hay sự lựa chọn của bản năng dường như là một, ta không thể tách bạch như tách bạch được hai cảnh của một bộ phim. Tôi nhìn thấy tấm poster phim The Avengers, tôi đã mua trong một buổi chiều đẹp trời, và bốc đồng, tôi mua vì tôi nghĩ có người sẽ thích nó, hay thực ra đấy vẫn là lý do để tôi gán cho khi tôi làm cái gì đó mà tôi không thực sự thích. Đời tôi cứ gắn với mấy cái poster phim vậy thôi sao? Tôi tự hỏi, còn cái gì ở ngôi nhà này khiến tôi hình dung ra nữa không? Tôi chẳng biết, có rất nhiều mà thực ra không có gì cả. Có lẽ chỉ vì bên trong tôi rỗng không, một sự trống rỗng được lấp đầy chỉ bởi ánh hoàng hôn mà tôi đã quay đầu lại.

Hay thực ra tôi còn nhớ những nụ hôn vội vàng, ngại ngùng, và đầy né tránh của chúng tôi. Tại sao tôi lại nghĩ đến chúng, khi chính tôi là người đã khiến mọi thứ tan nát, khiến tôi đẩy ra khỏi mình những người bạn tôi đã yêu quý? Tôi cũng không biết, lúc nào tôi cũng không biết, tôi giống như một quyển sách được xuất bản với 1000 trang giấy, mà mỗi trang chỉ có ba chữ duy nhất Tôi Không Biết. Ngôi nhà này, từng là ngôi nhà giống tên bài hát của The Animals “The house of the Rising Sun”. Tôi đã tưởng tôi tìm được gia đình của mình. Một gia đình khác, cách gia đình thật sự của tôi 1 vạn km. Chúng tôi đã thực sự vui vẻ. Tôi nghĩ tôi thấy trong mình một niềm vui của tự do, của việc được chăm sóc và rất nhiều thứ khác mà đã lâu tôi không có. Nhưng có vẻ như, với những kẻ lúc nào cũng ở tâm thế “lên đường” như tôi, một điểm dừng chân sẽ không bao giờ là một điểm dài trên trục thời gian sống của mình. Tôi sẽ vì một lý do nào đó, vì bản tính vô tâm và cố chấp, vì những cơn yêu đương bốc đồng, vì quá nhiều bí mật bên trong tôi mà tôi muốn giấu kín, tôi sẽ làm cách nào đó để phải ra đi, một cách nào đó, đánh bật tôi khỏi sự ổn định, một cơn gió mạnh thổi bay con diều vốn đã chịu đứng yên.

Có lẽ tôi sẽ không bao giờ quay lại đấy nữa. Ngôi nhà đó không giống hoàng hôn, hoàng hôn sẽ còn xuất hiện nhiều trong đời tôi, tôi sẽ vẫn còn bị cái ánh sáng huy hoàng đó hút cạn kiệt cơ thể mình để tôi có thể nhẹ bỗng mà bay lên cao vợi, vươn tới thứ ánh sáng mặc khải của trần thế. Nhưng tôi lại chẳng còn lý do gì để quay lại ngôi nhà đó. Cũng giống như nhiều ngôi nhà khác mà cuộc đời lang bạt của tôi đã từng dừng chân. Tôi không quá nhiều lưu luyến, tôi hiểu mọi thứ chỉ là chốn tạm, ngay cả cuộc đời này cũng chỉ là chốn tạm, một mái nhà cũng vậy thôi. Ngay cả tình yêu, nó ghi dấu vào trái tim tôi những vết cháy xém để khiến tôi gọi tình yêu đó là “mãi mãi”, nhưng mãi mãi cũng chỉ là khoảng khắc, rồi sẽ có những mãi mãi khác đến với cuộc đời tôi, như hoàng hôn rơi xuống đời tôi trong những ngày này vậy.

Cuộc sống là một chuỗi những nghịch lý, nghịch lý của một kẻ mê mẩn hoàng hôn lại phải quay đầu ngược lại để đi sâu vào bóng tối. Một kẻ nặng tình nhưng lại bỏ tất cả để ra đi, xét theo một nghĩa nào đó. Hoặc người ta bỏ tôi? Nói thế nào cũng vậy, rốt cuộc tôi sẽ lại đi tiếp con đường của mình, một gã đàn ông lang thang bất định, giống một anh chàng hippy ngồi bên vệ đường đọc sách để thấy mình không quá cằn cỗi. Tôi lại ngồi ngắm hoàng hôn bên bờ sông nào đó, một dòng sông của tâm trí, dòng sông nơi cuốn trôi mọi thứ, nó không dừng lại ở quá khứ, ở hiện tại, ở tương lai, nó liên tục đi tới trước, không lùi lại, không hồi tưởng, không hy vọng. Nó chứa những sinh vật sống bên trong mình mà không quan tâm đến sự tồn tại của chúng. Sông chính là cuộc sống, cuộc đời, đi thẳng về phía trước, về phía nấm mộ được đặt sẵn. Con người chỉ việc đi, theo đuổi ước mơ, hoặc dừng bước trước ước mơ. Tất cả rồi đều có chung một kết cục. Tất cả rồi sẽ chỉ còn lại những dấu hiện để lại trên hành trình sống của mình.

Mấy ngày này tôi nghĩ nhiều đến Q, tôi chẳng biết cô ấy tổn thương như nào trong cả quá trình yêu tôi. Cũng chẳng còn quan trọng nữa. Tôi nhớ Q vì một cô gái viết mail cho tôi, cô ấy kể về một tình yêu mà cô ấy nhận ra cô ấy có với một người, nhưng rồi họ không đến được với nhau, cô ấy muốn tặng cậu ấy chiếc ô làm kỉ niệm. Tôi nhìn thấy tình yêu trong những dòng chữ cô ấy viết cho tôi, một thứ tình cảm trong sáng, đẹp và buồn mà cô ấy muốn một người lạ mặt như tôi được biết. Bức thư đó khiến tôi nghĩ đến tình yêu của một người phụ nữ dành cho người đàn ông của họ, tình yêu của Q dành cho tôi. Tôi chẳng biết tất cả điều đó có thật không nữa. Tôi đã chưa bao giờ nhìn sâu vào mắt Q để tìm xem Q yêu tôi đến mức nào. Tôi chẳng bao giờ thực sự chú ý đến cảm xúc của Q. Tôi, giống như lời của K đã nói, lúc nào cũng vô tâm đến tận cùng. Vậy mà tôi vẫn lắng nghe và trả lời email của những người lạ tìm đến tôi để kể về câu chuyện của họ. Tôi đã quá phũ phàng khi người yêu mình tôi còn không quan tâm được đến thế chăng?

Có lẽ điều tôi giỏi vẫn chỉ là đặt những câu hỏi chất vấn mình, hơn là khả năng lột trần mình để trả lời chúng. Cũng như mê mải ngắm hoàng hôn, vì sự huy hoàng của nó, còn những hoàng hôn buồn bã của những cuộc tình, tôi chưa bao giờ biết cách để đi qua chúng một cách nhẹ nhàng và không gây tổn thương ai.

Rồi chúng tôi sẽ trở thành những kẻ xa lạ với nhau. Tôi hay nghĩ, nếu tôi nhìn thấy những người tôi đã từng có tình cảm nhưng cũng vì tình cảm mà chúng tôi không còn làm bạn với nhau nữa, liệu chúng tôi sẽ chào nhau thế nào, có chào nhau không, hay nhìn vào mắt nhau một cách hời hợt rồi quay đi như những kẻ xa lạ. Tôi lấy lời bài hát của The Doors hay cho lời kết:

When you’re strange
No one remembers your name
When you’re strange.

Exit mobile version