Tuấn Lalarme

Lời hứa của Timothée Chalamet

Một ngày tươi sáng của tháng 9, Timothée Chalamet và tôi đang chạy trốn. Chúng tôi chạy dọc theo Đại lộ 06, cố gắng tìm một chỗ để nói chuyện.

Trước đó, tôi và cậu ấy hẹn nhau ở một nhà hàng trong khu Greenwich Village. Trong lúc tôi ngồi đợi Chalamet thì một toán sinh viên NYU kéo đến. Họ bỗng hào hứng: “Timothée Chalamet kìa!” “Im nào!”  “Anh ấy ở ngay bên ngoài kìa!” Tôi bèn lao khỏi bàn, gõ nhẹ vào vai Chalamet – cậu ấy đang đứng dưới mái hiên, nghe điện thoại – và chúng tôi cùng chạy. Đeo khẩu trang và mặc áo hoodie với mũ kéo trùm lên mái tóc xoăn giúp cậu ấy phần nào giấu đi được vẻ ngoài, nhưng dáng người vẫn còn khá rõ ràng để bị nhận ra, vì vậy cần nhanh chóng tìm ra một nơi hẹn mới. Đứng ở chỗ băng qua đường với cậu ấy, tôi bỗng cảm thấy trong mình dâng lên bản năng bảo vệ, cứ như là tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để ngăn chặn sự tiếp cận của người hâm mộ bất cứ lúc nào.

May mắn là không ai phát hiện khi chúng tôi đến một nhà hàng khác cách đó vài dãy nhà – một quán đúng kiểu New York, ít đông đúc hơn và khá cũ. Cả hai chọn một băng ghế khuất cửa ra vào. Cậu ấy gọi cà phê đen và súp matzo-ball, cậu ấy bảo cậu ấy rất thèm chúng.

🎬🎬

Chalamet kể về lần đi London để luyện tập cho vai Wonka trẻ tuổi trong bộ phim nhạc kịch là phần tiền truyện của Charlie and the Chocolate Factory. Cậu ấy đã dành cuối tuần để thu âm phần hát cho phim tại phòng thu Abbey Road. Cảm tưởng của cậu khi làm việc trong phòng thu huyền thoại đó: “Tôi cảm thấy mình thật bé nhỏ. Giống như tôi đang xúc phạm lịch sử vậy.”  Nhưng cậu ấy cảm thấy được làm việc trong dự án này thật tốt. “Phim không khai thác những cảm xúc đen tối trong cuộc sống. Nó là một dịp ăn mừng cho việc sống dị biệt, cho việc ta cảm thấy ổn với những phần khác thường, không hòa hợp tồn tại trong chính ta.”

Rời London, cậu ấy trở lại New York để cùng Billie Eilish, Naomi Osaka và Amanda Gorman chủ trì Met Gala. Vào 22/10, cậu ấy sẽ xuất hiện trong hai dự án được phát hành cùng ngày. Phim đầu tiên là The French Dispatch của Wes Anderson – phim gây tiếng vang tại Cannes, trong đó Chalamet đảm nhận vai một nhà cách mạng trong phong trào giải phóng sinh viên và diễn cùng Frances McDormand. Phim thứ hai là bom tấn khoa học viễn tưởng Dune của Denis Villeneuve – phim được chuyển thể từ tiểu thuyết nổi tiếng của Frank Herbert, trong đó, cậu đóng vai hoàng tử Paul Atreides.

Đây là khoảng thời gian quan trọng đối với Chalamet, người không chỉ là một diễn viên, không chỉ là một người nổi tiếng, mà còn là một ngôi sao điện ảnh. (Sẽ bàn thêm về điều này sau.) Ở tuổi 25, cậu ấy hiện là nghệ sĩ hiếm hoi được chọn mặt gửi vàng cho một loạt phim bom tấn và cho một lễ hội thời trang ăn khách, trong khi đại dịch vẫn đang ầm ĩ ngoài kia. Tất nhiên, quyền lực lớn đi kèm trách nhiệm lớn – bao gồm cả sự chú ý của công chúng đối với mọi thứ, từ cuộc sống cá nhân (cậu ấy đang có mối quan hệ với diễn viên Lily-Rose Depp), đến hoạt động cộng đồng (cậu ấy lên tiếng về biến đổi khí hậu), đến cả cho những gì cậu ấy mặc, dù trên thảm đỏ hay ở cửa hàng tiện lợi (GQ từng vinh danh cậu ấy là một trong những người đàn ông mặc đẹp nhất trên thế giới.)

📺📺

Thế hệ của Chalamet thường hoạt động rất nhiều trên mạng xã hội, nhưng Instagram của cậu lại khá bí ẩn; cậu giữ được nhiều điều riêng tư hơn so với nhiều người cùng thời. Cậu ấy xem Michael B. Jordan, Leonardo DiCaprio và Jennifer Lawrence – những diễn viên có khả năng nói theo chủ đề tốt hơn là đăng ảnh tự chụp để quảng cáo gì đó – là hình mẫu của mình. Sự nổi tiếng đối với cậu như một giấc mơ mà cậu chẳng hề kháng cự. Chalamet nói, “Tôi luôn cần tìm cách [sống chung với nó]. Vào những ngày tồi tệ nhất, tôi cảm thấy rất căng thẳng với nó. Nhưng vào những ngày tươi đẹp nhất, tôi cảm thấy mình đã [sống và] lớn lên ở đúng thời điểm.”

Khi chúng tôi đang chuyện trò, một nhóm người hâm mộ ghé vào bàn để xin chụp hình – chủ yếu là phụ nữ trẻ, nhưng cũng có một anh trông hơi ngại ngùng, có vẻ khoảng 40 tuổi. Chalamet thoải mái tiếp chuyện họ. Cậu ấy nói với một cô gái, “Ồ, bạn đến Columbia à?” “Ngầu thật! Tôi cũng từng làm vậy rồi.” Cậu ấy ngừng lại một lúc. “Chà, tôi đã bỏ học rồi.”

Nếu đặt ra cho cậu thử thách về việc giữ mọi thứ cân bằng giữa rất nhiều sự chú ý như thế này, cậu sẽ có câu trả lời ngay.  Cậu kể, “Một trong những người hùng của tôi – tôi không thể tiết lộ tên được, nếu không người ấy sẽ đá vào mông tôi mất – người ấy đã bảo vệ tôi ngay đêm đầu tiên chúng tôi gặp nhau và cho tôi vài lời khuyên.” Khuyên gì? – tôi hỏi.

Chalamet nói: “Không ma túy, và không phim siêu anh hùng.”

Ảnh bìa tạp chí Time

📽📽

Chalamet lớn lên ở khu Midtown Manhattan, mẹ cậu là nghệ sĩ Broadway và cha cậu làm biên tập viên cho UNICEF. Cậu học trường trung học nghệ thuật La Guardia. Không lâu sau khi tốt nghiệp, cậu đóng vai con trai của Matthew McConaughey trong Interstellar của Christopher Nolan vào năm 2014. Người quen của cậu đều mong đợi phim là chất xúc tác cho sự nghiệp của cậu. Cậu nói, “Tôi nhớ lúc xem phim, tôi đã khóc, 60% vì tôi quá xúc động và 40% vì tôi nghĩ rằng tôi gắn bó với phim nhiều hơn tôi tưởng.”

Cậu đã theo học một thời gian ngắn tại Đại học Columbia, sau đó là NYU, nhưng đều bỏ ngang, “thật điên rồ khi nhìn lại [điều đó],” cậu nói. Cậu nhớ lại sự bất an trong những năm đó và mô tả nó là “niềm lo lắng giày xéo tâm hồn khi cảm thấy mình có rất muốn cống hiến mà không có bất kì cơ hội nào.” Nhưng không vội vã, cậu ấy chờ đợi công việc mình muốn, cố gắng tránh bị bó buộc vào những cam kết có thể kìm hãm sự phát triển của mình, chẳng hạn như một hợp đồng đóng phim truyền hình kéo dài nhiều năm. Cậu chia sẻ, “[Nhiều người nghĩ] rằng những cơ hội như thế đến với tôi nhiều, nhưng không đâu. [Và khi từ chối nó], tôi đã chuẩn bị một tâm lí chạy đường dài [cho sự nghiệp], điều này thật khó khăn khi mỗi một cơ hội như thế đều ngay lập tức khiến ta thấy vui.”

🎞🎞

Sự chờ đợi đó đã được đền đáp vào năm 2017, với dự án Call Me by Your Name của Luca Guadagnino. Phim đã mang về cho Chalamet một đề cử Oscar và giúp cậu trở nên nổi tiếng. (Cậu ấy ngần ngừ khi được hỏi về bạn diễn Armie Hammer, người đã phủ nhận cáo buộc cưỡng hiếp được báo giới đưa tin. Cậu đáp, “Tôi hoàn toàn hiểu tại sao anh lại hỏi điều đó, nhưng đó là câu hỏi phù hợp với một cuộc trò chuyện lớn hơn, và giờ tôi không muốn cho anh một câu trả lời không đầy đủ.”)

Cùng năm đó, cậu ấy xuất hiện trong bộ phim Lady Bird được đề cử giải Oscar của Greta Gerwig. Tiếp theo, cậu tham gia dự án Beautiful Boy lấy đề tài chất gây nghiện, sau đó là tác phẩm chuyển thể Little Women của Gerwig, cả hai đều mang lại cho cậu nhiều lời khen ngợi từ giới phê bình.

Nếu những phim trên khiến khiến cậy ấy trở thành chàng thơ của phim nghệ thuật, thì Dune là bom tấn hoàn hảo cho một diễn viên như Chalamet: vừa có âm nhạc bùng nổ, vừa có hiệu ứng hình ảnh bắt mắt, và đặc biệt là có sức nặng – tính dự báo lạ lùng của nó. Cậu nói: “Dune được viết cách đây 60 năm, nhưng cho đến ngày nay, những chủ đề của nó vẫn luôn mới. [Nó là] lời cảnh báo đối với việc tàn phá môi trường, là lời cảnh báo về chủ nghĩa thực dân, là lời cảnh báo dành cho [sự phát triển của] công nghệ.”

Dune là loại sự kiện điện ảnh cần được ra rạp để xem, điều này đã gây ra tranh cãi khi Warner Bros. thông báo rằng, do đại dịch, tất cả các bộ phim trong năm 2021 của họ sẽ được chiếu trên dịch vụ phát trực tuyến HBO Max đồng thời với ngày phát hành tại rạp. Nhắc đến điều đó, Chalamet nhún vai, “Điều đó nằm ngoài tầm hiểu biết của tôi. Có lẽ tôi ngây thơ, nhưng tôi tin vào những người lãnh đạo [hãng]. Tôi rất biết ơn vì phim sắp được ra mắt. “

Tạo hình nhân vật trong phim Dune của Timothee Chalamet

🎥🎥

Một ngày sau, chúng tôi gặp nhau tại một quán bar ở Tribeca. Khi gặp tôi, cậu ấy chuẩn bị kết thúc một cuộc gọi bằng giọng nhẹ nhàng, “Cháu cũng yêu bà.”

Các ngôi sao điện ảnh nam từ lâu đã được định nghĩa bởi một hình mẫu nam tính cổ điển. Chalamet, người đã trở nên nổi tiếng khi đóng vai một nhân vật queer mang đặc tính của cả nam lẫn nữ, gợi lên một kiểu nam tính hơi khác một chút: nhạy cảm hơn, giàu cảm xúc hơn, phù hợp với thái độ dễ chấp nhận việc thể hiện bản thân ở thế hệ của cậu. Denis Villeneuve từng nói: “Timothée là một người chu đáo, có tâm hồn thơ mộng. Tôi luôn bị ấn tượng bởi vẻ mong manh đẹp đẽ của cậu ấy.” Không phải lúc nào Chalamet cũng tiết lộ, nhưng những gì cậu ấy làm thường có chủ đích. Khi tôi hỏi cậu ấy đại diện cho điều gì, cậu ấy liền suy nghĩ một cách nghiêm túc rồi trả lời, “Tôi cảm thấy như tôi ở đây để chứng tỏ rằng việc bạn thoải mái bộc bạch cảm xúc cá nhân là điều hoàn toàn bình thường.”

Và Chalamet đủ khôn ngoan để không bị rơi vào sự ám ảnh về suy nghĩ của đám đông dành cho mình. Cậu nói, “Để tiếp tục làm việc một cách sáng tạo, cần thiếu sự hiểu biết nhất định về việc ta được nhìn nhận ra sao.” Cậu gọi nó là “khoảng chân không bằng gương”: lỗ đen mà ta biến mất khi tìm tòi ảnh phản chiếu của chính mình từ những người khác. Cậu ấy muốn sử dụng cơ hội của mình một cách cẩn trọng để truyền những thông điệp đúng đắn đi khắp thế giới – từ nhận thức về sức khỏe tâm thần (chủ đề mà cậu muốn nó không chỉ là “một bài đăng trên Instagram mà là điều gì đó quan trọng hơn,”) đến vấn đề biến đổi khí hậu. Cậu nói, “Tôi không nghĩ là trùng hợp khi thế hệ kế thừa một Trái Đất đang quá nóng [như hiện nay] cũng chính là thế hệ đã từng nói “Này, có ai đó đang tự mãn ở đây này.””

📸📸

Tất cả những điều trên cho thấy Chalamet không hề đề cao bản thân. Việc cậu ấy được xem như là một ngôi sao điện ảnh – còn chưa nói đến việc là ngôi sao triển vọng nhất của thế hệ – dường như khiến cậu ấy lo lắng. Cậu nói, “Tôi không muốn nói ra điều gì đó viển vông và tự huyễn hoặc về mình. [Thành công của tôi] là sự kết hợp giữa may mắn và việc tôi sớm nhận được lời khuyên có ích trong sự nghiệp, đó là đừng tự mình giới hạn chính mình.” Đối với cậu ấy, cụm từ ngôi sao điện ảnh “giống như cái chết vậy.” Nó chỉ khiến cậu ấy nghĩ về những bức ảnh đầy hoài niệm của những năm 90 được đăng trên Instagram.

“Tôi chỉ là một diễn viên,” Chalamet lẩm nhẩm như thể nó là một câu thần chú. “Tôi chỉ là một diễn viên!” Sau đó, cậu ấy nhìn tôi, như để kiểm tra xem liệu cậu ấy có thể thuyết phục tôi tin rằng điều đó là sự thật hay không.

Nguồn: Bài viết của Sam Lansky trên tạp chí Time

Đọc thêm bài cùng chuyên mục: Chân Dung Điện Ảnh

Exit mobile version