Tuấn Lalarme

Miss Peregrine’s Home for Peculiar Children – Tiếp tục là một tác phẩm trung bình của Tim Burton

Tim Burton có một thương hiệu dành riêng cho phim của ông, sự rực rỡ trong màu sắc, và sự kỳ quái trong nội dung, với những nhân vật đặc biệt kỳ lạ, không chỉ ở ngoại hình mà còn ở khả năng. Tim Burton xây dựng riêng cho phim của ông một thế giới tưởng tượng, giàu có và phong phú, để từ đó mê hoặc người xem, dẫn dụ khán giả đi vào một thế giới riêng mà đạo diễn tạo ra, hòng khiến cho nó trở nên thật khó quên và riêng biệt. Từ Edward Scissorhands đến Sleepy Hollow, rồi Big Fish… sự u ám luôn đan cài với sắc rực rỡ của cuộc sống, từ cô đơn đến những mối tình giàu cảm xúc, Tim Burton thực sự đã tạo nên những dấu ấn riêng biệt. Nhưng có vẻ như, tài năng của ông đang được thể hiện quá phung phí khi tập trung xây dựng rất tinh vi bối cảnh và không gian của phim, mà bỏ đi rất nhiều chiều sâu cần có, thứ sẽ khiến bộ phim trở nên chỉn chu và gây ấn tượng mạnh. Miss Peregrine’s Home for Peculiar Children đáng tiếc là một bộ phim như vậy.

Là tác phẩm tiểu thuyết dành cho thanh thiếu niên ăn khách của nhà văn Ransom Riggs dưới ngòi bút của biên kịch Jane Goldman, Miss Peregrine’s Home For Peculiar Children là cốt liệu tuyệt vời dành riêng cho Tim Burton mặc sức sáng tạo để xây dựng nên không gian điện ảnh cho nó. Những đứa trẻ có khả năng đặc biệt sống trong thời kỳ chiến tranh thế giới thứ 2 dưới sự bao bọc và che chở của Miss Peregrine (Eva Green), bản thân Miss Peregrine cũng có khả năng đặc biệt, có thể biến thành chim, cũng như xây dựng được một không gian lặp, một dạng “Groundhog Day”, nơi những đứa trẻ sống trong đó sẽ mãi mãi ở lại đúng một ngày 3/9/1943. Chúng có khả năng đặc biệt, dưới con mắt thẩm mỹ của Tim Burton, nhân vật được tạo ra vừa có sự ma quái, nhưng lại rực rỡ, vừa nguy hiểm lại thân thiện, vừa mang lại cho khán giả không khí Halloween, nhưng cũng ngay lập tức cho ta biết chúng chỉ là trẻ con và có những khả năng đáng yêu đang được khám phá.

Nhân vật chính là một cậu bé sống nội tâm và dễ bị bắt nạt Jake (Asa Butterfield). Sau khi chứng kiến cái chết của ông nội và phát hiện ra bí mật về một nơi có thể đi xuyên thời gian. Jake tìm thấy những người bạn của ông nội mình sống vào năm 1943. Sai lầm đầu tiên chính là việc chọn Asa Butterfield làm diễn viên chính, người cho khả năng đặc biệt như những đứa trẻ của cô Peregrine, sẽ là một dạng “Harry Potter” chiến đấu chống lại kẻ xấu. Nhưng Jake của Asa là một nhân vật mờ nhạt, một dạng nhân vật không có cá tính, và tầm thường. Từ một đứa trẻ làm phục vụ trong một siêu thị, đến một đứa trẻ được những đứa trẻ có bộ dạng “kỳ lạ” háo hức tiếp đón, không hề khác biệt. Asa vẫn giữ nguyên cái khí chất kéo mọi chuyến thám hiểm thành buồn ngủ và tẻ ngắt. Thật đáng tiếc, dù Asa Butterfield đã thành công với Hugo của Martin Scorsese, thì với Burton, cậu không phải là một diễn viên đáng để lựa chọn.

 

Những đứa trẻ của Miss Peregrine có nhưng khả năng đặc biệt, vừa hài hước, vừa kỳ cục. Chúng vẫn giữ nguyên nét ngây thơ của trẻ con trong vòng tay của người mẹ Miss Peregrine. Nhưng vì quá chú trọng đến cách tạo nên dấu ấn Tim Burton, mà đạo diễn đã khiến bộ phim trở nên nông cạn và hời hợt. Từ những nhân vật phản diện là những kẻ đang tìm kiếm sự bất tử bằng cách chuyển hoá năng lượng của những Peregrine (có hơn một Peregrine), và ăn con mắt của những đứa trẻ đột biến để có được hình dạng con người, vì nếu không chúng sẽ biến thành những con quái vật không mắt trông rất đáng sợ, một kiểu hình dáng rất giống với Jake trong Nightmare Before Christmas (Henry Selick) trong đó Barron (Samuel L.Jacson) là kẻ cầm đầu. Những nhân vật phản diện lãng xẹt, và vô vị. Như thể, một tuyến nhân vật cần có để tương phản với sự vô vị của cậu bé Jake.

Như đã nói, Burton đầu tư rất nhiều để sáng tạo nên thế giới của Miss Peregrine, những đứa trẻ đặc biệt, sự ma quái tương phản với sắc màu rực rỡ, và đặc biệt là trường đoạn chiến đấu tuyệt vời ở cuối phim là những điểm cộng đáng kể để cứu vãn sự thích thú của khán giả dành cho bộ phim. Miss Peregrine không phải là một bộ phim ấn tượng, sự hài hước hay nỗi buồn có trong phim nằm rất nông ở bề mặt, cũng như sự dụng công của Burton để tạo ra một thế giới kích thích trí tưởng tượng đã không thể thành công vì một dàn diễn viên không thực sự hoàn thiện, thậm chí Samuel L. Jackson có mặt trong phim cũng chỉ để lại những dư vị rất buồn cười vì sự vô dụng, còn Eva Green, ngoài nét đẹp vô cùng sắc sảo, và một sự tự tin quyết đoán hiếm có thì Miss Peregrine không phải là một vai diễn để lại nhiều ấn tượng. Quá nhiều những lỗ hổng trong một kịch bản hẳn là cần phải dùng rất nhiều trí tưởng tượng như tác phẩm tiểu thuyết, bộ phim về du hành thời gian chỉ dừng lại ở một mức độ rất khiêm tốn với vài nét chấm phá vui vẻ, hoành tráng và đáng yêu mà thôi.

Exit mobile version