Khi mà điện ảnh và truyền hình tràn ngập phim về ma cà rồng, zombie, khai thác mọi khía cạnh bao gồm tình yêu, tận thế… điều làm ta tưởng rằng đề tài này ngày càng bão hòa và khó có thể xuất hiện một bộ phim nào đủ sức nặng khiến ta cảm thấy ấn tượng và thích thú nữa thì Only Lovers Left Alive của Jim Jarmusch xuất hiện, hoàn toàn đảo ngược suy nghĩ của ta về thể loại phim Ma Cà Rồng. Một tác phẩm điện ảnh hiếm hoi đích thực với vẻ đẹp mê hoặc của cảnh quay, chiều sâu của câu chuyện vừa hài hước vừa giàu tính biểu hiện, khả năng diễn xuất tuyệt vời, và âm nhạc được cắt ghép vô cùng thú vị. Chìm đắm trong Only Lovers Left Alive, trong bóng đêm của cuộc đời ma cà rồng, ta như chính đang chìm đắm trong sự thanh khiết của điện ảnh, ta giống kẻ mộng du sống qua nhiều thế kỉ như những kẻ không bao giờ chết đó, hoài cổ về những thời gian xưa cũ của chính mình.
Câu chuyện kể về hai ma cà rồng Eve (Tilda Swinton) và Adam (Tom Hiddleston) là vợ chồng qua nhiều thế kỉ, vì lý do gì đó không được giải thích, họ sống ở hai thành phố khác nhau, Adam ở Detroit còn Eve ở Tanger. Adam là nhạc sĩ qua từng thời kì theo nhịp tiến của thời đại mà anh sáng tác ra thể loại tương ứng, ở thời hiện tại, anh để tóc dài, thích đàn sưu tập Guitar điện, và sáng tác những bản nhạc mang đậm chất Rock, một dạng insdustrial metal. Adam chán ghét xã hội hiện đại, và ám ảnh bởi sự băng hoại của nó nên sống hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, anh chỉ liên lạc với một người duy nhất là Ian (Anton Yelchin) – một gã thanh niên làm việc trong ngành công nghiệp âm nhạc. Còn Eve là một người mê đọc sách, có một kiến thức đồ sộ về nhiều lĩnh vực, cô ở cùng thành phố với Marlowe (John Hurt) – cũng là một ma cà rồng, người sống cùng thời và là tác giả bí mật thực sự của những tác phẩm được cho là của Shakespeare. Cả ba người họ đều không còn hút máu trực tiếp từ người để nuôi cơ thể nữa, họ tìm đến những bác sĩ có nguồn máu tinh khiết và sạch sẽ để mua và nuôi sống bản thân bằng nguồn “thực phẩm đó”. Mối tình của Adam và Eve vượt qua vài thế kỉ vẫn mặn nồng và đầy lãng mạn. Sau cả thế kỉ không gặp nhau, họ quyết định tái hợp. Eve đi đến Detroit thăm Adam. Tại đây, họ gặp lại người em gái Ava (Mia Wasikowska) đầy hoang dại của Eve, một người Adam luôn có thái độ thù địch và muốn tránh xa.
Là phim về ma cà rồng nhưng không có những cảnh quay kinh dị, máu me, và tình tiết huyền bí. Jim Jarmusch mang đến cho chúng ta một cách nhìn khác biệt, đơn giản và tinh tế hơn nhiều. Những con ma cà rồng không tham vọng với sự khát máu, họ vốn là nghệ sĩ và vẫn mãi là nghệ sĩ, những người ẩn mình trong bóng tối sáng tạo ra nghệ thuật, nhưng trong họ luôn có những nghịch lý về sự tồn tại của chính tác phẩm mình sáng tạo ra. Adam vừa muốn tác phẩm mình ra với thế giới vừa sợ khi đó sự nổi tiếng sẽ giết chết những tác phẩm của mình. Anh đưa nhạc của mình cho Schubert mà không hề nghĩ đến việc đòi tên của mình trên tác phẩm của Schubert. Luôn cho rằng nhạc của mình như nhạc ở nghĩa địa, nhưng khi nghe thấy nhạc của anh bị tuồn ra ngoài một cách nào đó và được chơi ở đâu đó, ta không thấy sự giận dữ mà chỉ là sự bình thản đến khiêm nhường của một người nghệ sĩ chán ghét cuộc đời bên ngoài đầy rẫy thứ người mà anh gọi là Zombie (xác sống). Trong nửa đầu bộ phim, trong bóng đêm, Jim Marmusch cùng với nhà quay phim Yorick Le Saux đã dần dần qua những cảnh quay tuyệt đẹp mà mỗi cảnh quay như một bức ảnh nghệ thuật, đưa ta vào thế giới ma cà rồng đó, với sự ngưng đọng của thời gian và sự hoài cổ.
Thế giới loài người hậu hiện đại đầy rẫy bệnh tật, con người trong mắt của Adam chỉ là đám zombie đầy đe dọa. Chính thế mà họ không còn uống trực tiếp máu người nữa. Lúc này, máu tinh khiết giống như liều thuốc phiện trong họ. Cảnh quay ấn tượng ở đầu phim, khi ba con ma cà rồng uống ngụm máu tinh khiết, máy quay đặt ở trên cao quay trực diện xuống cả ba đang ngả ra trên ghế tai những địa điểm khác nhau. Camera quay tròn, hay chính là nhịp điệu của âm nhạc trong cơn mặc khải của khoái cảm, trào dâng trong lòng họ. Bộ phim từ đó, đã tự mang trong mình một khuôn mặt kì quái nhưng quyến rũ, lạnh lẽo nhưng lại khiên tim ta đập những nhịp nhanh và đầy đặn của sự sống.. Bộ phim không còn đơn giản là phim về ma cà rồng nữa. Quả vậy, nếu như chỉ đơn thuần coi những con ma cà rồng đó là người, máu là thuốc phiện, ta sẽ tự nhiên thấy lại một chân dung của những người chống lại xã hội, chìm đắm trong thế giới riêng của mình, để sống, để đam mê, để yêu, để thoát khỏi thế giới bạo tàn bên ngoài kia.
Khi Eve và Adam gặp nhau, bộ phim kéo ta hình dung đến “Before sunset”, đến “Midnight in Paris”. Trong đó hai người tình bên nhau, nói chuyện với về một thời đã qua, về những cái tên họ quen biết trong quá khứ. Với sự sống kéo dài hết thế kỉ này qua thế kỉ khác, kiến thức của Eve nhiều như biển vậy, và với mỗi chuyến hành trình trên oto ban đêm đi dạo cùng Adam, họ lại về những nơi xưa cũ, đã không còn, đã bị tàn phá trong thế giới hiện đại đầy mục ruỗng. Eve bắt đầu với trí nhớ và kiến thức của mình, tái tạo hình ảnh nơi đó, tạo cho nó kí ức và biến nó thành những hoài niệm đẹp đẽ về nghệ thuật, về vẻ đẹp đã bị tàn phá. Họ, trong tình yêu nồng nàn của mình, kéo ta về với những cái tên quen thuộc, đôi khi ta chợt giật mình nhận ra họ đang nói về ai đó, tên của họ trùng với tên của người ta biết. Như Eve còn có tên Daisy Buchanan, nhân vật nữ của tiểu thuyết “The Great Gasby”, rồi những cái tên khác như Fibonacci, Faust… Tôi luôn nghĩ, ai trong chúng ta đều đã từng thấy lạc lõng ở thời hiện đại muốn được sinh ra ở thời đại khác, thời kì lãng mạng, thời kì ánh sáng, kỉ nguyên vàng… Chính vì lẽ đó, mà bộ phim mang đến một sự thấu cảm đặc biệt cho những gì đã đi qua, đã là quá khứ, đã từng rất đẹp. Qua câu chuyện tình của hai con ma cà rồng, Jim Jarmusch đã thực sự đưa vào trong ta một hình dung đầy ám ảnh về cái đẹp. Còn yêu cái đẹp, ta còn thực sự đang sống chứ không phải chỉ đơn thuần tồn tại, như cách hai kẻ bất tử trên màn ảnh kia đang làm được.
Sự kết hợp của Tilda Swinton và Tom Hiddleston thực sự vô cùng độc đáo và khó ai có thể nghĩ tới. Một nữ diễn viên với khả năng diễn xuất vô cùng đa dạng và xuất sắc và một nam diễn viên điển trai, có rất nhiều người hâm mộ không đến từ những vai diễn khó, anh giống như một chàng công tử, trong cái nụ cười quyến rũ và đầy sức hút. Có lẽ chính vì sự kết hợp tưởng như lệch pha đó lại mang đến một cặp đôi tình nhân sẽ được nhắc đến nhiều về vẻ đẹp, sự đơn thuần và bất tử như Jesse và Celine, như Joe và Clementine hay nhiều những mối tình khác của điện ảnh.
Như tựa đề của bộ phim, Only Lovers Left Alive – Chỉ Những Người Tình Sẽ Sống Mãi, tình yêu của họ, trong bóng tối, trong sự yếu đuối hay mạnh mẽ, trong sự chia cắt hay đoàn tụ, nó kéo dài từ thế kỉ này qua thế kỉ khác. Và không chỉ vậy, họ còn nhìn thấy tình yêu nồng cháy của mình ở trong cặp đôi yêu nhau khác, trong sự tinh tế của âm nhạc, cuộc sống, để rồi họ như những kẻ cuối cùng trên đời biết tình yêu vĩnh cửu là gì. Họ đã truyền sự bất tử đó cho người khác, sự kết thúc của bộ phim, chính là sự nối dài đến vô tận của tình yêu, của cái đẹp chân mỹ trên đời.