Tuấn Lalarme

Paris

Một buổi chiều đẹp trời năm lớp 11, bố đèo tôi lên Nguyễn Xí, bảo rằng tặng tôi một quyển sách nào đấy mà tôi thích, sau quyển Bông Hồng Vàng và Bình Minh Mưa của Pauxtovski thì đây là lần thứ 2 bố mẹ tôi mua sách cho tôi (gì chứ riêng sách là khoản mà tôi tự lo nếu thích mua). Chẳng do dự và băn khoăn tôi chọn “Những người khốn khổ” của Victo Hugo được in thành 2 tập rất dày, mỗi tập hơn 1000 trang. Tôi sướng mê mẩn, về nhà cứ ngắm nghía,giở hết chỗ này chỗ nọ (thật tiếc là tôi chẳng có thói quen kí lại ngày tháng mình đã mua quyển sách để lưu giữ thời điểm trong dòng chảy của thời gian), đọc chỗ này một tí, đọc chỗ kia một tí. Và tôi bắt đầu đọc, đọc ngấu nghiến say sưa, đọc như nuốt từng chữ, đọc không ngừng, đọc như ngày mai phải đi trả sách. Và thế, Paris đã đi vào tôi như vậy, đẹp như trong từng trang sách của Hugo. Từ đó tôi đã luôn mơ ước, đã tự lúc nào không hay nuôi dưỡng một giấc mơ nằm ngoài những dự định mà tôi có thể làm sớm, sang Paris, đến tu viện nơi Jean Valjean nuôi Codet, đi trong đường cống ngầm khổng lồ của Paris thế kỉ 18 như Jean Valjean đã vác trên vai Marius,… tôi muốn sang đấy đi con đường Jean Valjean đã đi, thăm nơi ông từng sống nhưu thể đấy là con người thật đã từng đứng ở một thời điểm nào đó mà thời gian đã cuốn trôi.

Và như những may mắn khác tôi đã nhiều lần có trong đời, tôi đã rút ngắn khoảng cách hơn 1 vạn km xuống còn 400Km đến Paris hoa lệ, kinh đô ánh sáng, thủ đô của châu Âu.

Dòng đời cuốn tôi, cuộc sống cuốn tôi cũng mạnh mẽ như những cơn bão đang tìm mọi cách cuốn đi miền trung máu mủ của tôi. Tôi đã ở cách Paris 400km hơn 1 năm trời và mới chỉ dừng chân ở Paris trong 1 số ngày ít ỏi có thể đếm trên đầu ngón tay. Cuộc sống không luôn thỏa mãn cho từng cá tính. Cuộc sống đã tự thấy cho tôi nhiều và đã đang cố vắt đi những ước vọng của một thời trong tôi. Paris của Victo Hugo với nhà thờ đức bà kiêu hãnh, những cung điện hoa lệ, cuộc sống muôn màu trải đều từ màu tối nhất đến màu sáng nhất, Paris của Victo Hugo mà tôi vẫn cứ hay tưởng tượng mỗi khi đi dao ở khu phố cũ Hà Nội, hay lang thang trên những dòng đường bất chợt của Internet vẫn đang ở đấy chờ tôi đánh thức lòng nhiệt huyết mà tôi đang mai một dần, chờ tôi hội đủ những điều kiện mà tôi cứ hay vin vào để từ chối đến đấy.

Paris dù cái bề ngoài tôi đã nhìn thấy bị vương vướng, gai gai trong mắt vì hình hài không như tôi mường tượng, nhưng xét cho cùng tôi mới nhìn Paris ở cái vỏ theo đúng nghĩa đen của nó. Một cái vỏ chứa đầy hoài nghi với những cái lắc đầu lạ lẫm. Còn cái bên trong thì sao, tôi vẫn luôn tin đó là một trong những nơi đô thành mà tôi còn thiết tha với tới, nhớ về và ở. Rồi Paris có ngày sẽ hiện ra trước mắt tôi như hình hài mà tôi đã hình dung khi mình 17.

Chắc 2 tập Những người khốn khổ ở nhà đã vương đầy bụi ở mép trang giấy giữa 2 bìa cuốn sách, nơi mà thi thoảng khi còn ở nhà tôi vẫn kì công lọ mọ phủi bụi và lau qua. Thời gian, cứ đi để lại trong lòng người là những khắc khoải của kỉ niệm, hoài niệm và suy tưởng.

Hà Nội bé nhỏ của tôi, rồi Paris sẽ cho tôi nguôi ngoai nỗi nhớ.

Exit mobile version