Tuấn Lalarme

Phần tôi

Nếu có thể

Trên cơ thể mình tôi chọn

Dành cho mẹ cha khuôn mặt tôi thơ

Để cha mắng mỗi khi nhìn luộm thuôm

Râu tóc lù xù như gã ất ơ

Để mẹ tôi âu yếm nhỏ lời

Trên đôi mắt dịu dàng tôi phản chiếu

Những nếp hằn của một tuổi phong sương

Mẹ đã gắng nuôi nụ cười tôi giữ miệt.

Khuôn mặt tôi uốn nắn 9 tháng 10 ngày

2 mươi mấy năm trên đời nhìn gió

Vẫn là đứa trẻ thơ trong vòng tay cha mẹ

Tôi giụi mình vào ngực mẹ thân yêu.

 

Tôi chẳng có gì cho em

Để khiến em trọn vẹn

Ngoài trái tim chi biết đập liên hồi

Theo giai điệu dồn dập của yêu đương

Của thổn thức, của đắng cay của hạ hồi không bao giờ phân giải.

Khoảng 300 gams phần vật chất

Vậy mà mang vô tận khối lượng yêu

Trái tim tôi có đã sứt mẻ muôn phần

Vì tôi biết, tình yêu không thể thôi góc cạnh.

 

Còn đôi tay tôi để lại cho tôi

Để được ôm mẹ ôm em ôm cha

Ôm những người tôi yêu thương nhất

Nghe lặng lặng bên tai hơi thở đậm

Thấy run run trên mặt những nếp nhăn

Tôi chẳng là tôi mà hóa những nụ cười

Thấm giọt lệ tôi thành tôi nhất thảy.

Tôi muốn ôm và được ôm để trên đời quên lẽ sống cô đơn.

 

Tôi muốn đi khắp trốn khắp thành

Đôi chân mỏi thì chùn chân chiếu nghỉ

Đôi giày nát tôi chằng dây níu chặt

Đến phố xa 10 ngón lạ sau quen.

 

Tôi chỉ muốn cho trọn vẹn

Tình của tôi đối với thế giới trần

Để đến khi về bên kia nhắm mắt

Tôi mỉm cười cho da thịt tôi thơm.

Exit mobile version