Tuấn Lalarme

Sống và Tự Sát.

Trong đời người chắc ai cũng một lần nghĩ đến việc tự sát. Tự sát, kết thúc sự tồn tại của bản thân trên cuộc đời, nó giống như một khoái cảm duy nhất đến với mỗi người khi người ta tuyệt vọng, bế tắc và đầy mâu thuẫn bên trong mình.    Những lúc như thế, sự giải thoát là thiên khải, là ánh dương vĩnh cửu sẽ đọng mãi trong đôi mắt u buồn, trong tâm trí đầy những màu u tối mà cuộc sống mang lại cho cá nhân đấy. Cuộc đời tất nhiên đẹp, luôn luôn đẹp ở mọi khía cảnh u sầu hay tươi vui, nhưng cuộc đời đẹp đôi khi chính là chất xúc tác nghiêm trọng và mạnh mẽ để đẩy người ta đến tự sát, vì sự không thể hòa nhập, không thể để cõi lòng mình trở thành một phần của vẻ đẹp đấy. Sự lạc lỗi, trống rỗng dường như mở ra vô tận, giống như  một đàn châu chấu đi qua cánh đồng biến nó thành cánh đồn chết, sự trống rỗng tràn vào cơ thể, chiếm dụng trí não biến nó thành một vực thẳm đen ngòm của cái chết, sự bất lực. Người ta thấy cần phải làm tổn thương mình, tổn thương đến mức mình không còn cảm giác và đi tìm sự chết.

Ai đó nói rằng chết thì dễ chứ sống mới thực sự khó. Tôi không bao giờ đồng tình với luận điểm đó, vì chết hay sống là hai mặt của một bản thể tồn tại trong thế giới này, nó có vai trò và sức nặng tương đương, không có gì khó mà cũng chẳng có gì dễ dàng. Người ta quyết định sống tiếp khi sự trống rỗng đã tràn đầy cơ thể, hay người ta quyết định chết đi vào lúc đó, cái đòn cân quyết định là sự cân bằng, nó là cán cân không thiên lệch. Đối với tôi, quyết định khó khăn vào thời khắc đó quan trọng và đáng tôn trọng như nhau. Chính vì vậy mà tôi nhìn vào sự tự sát, đầy vị tha và trắc ẩn hơn là phán xét thành một sự đớn hèn và yếu đuối. Ai cũng cần phải quyết dịnh một lần trong đời phải sống tốt, hay phải từ giã cõi đời này vì những mắc míu cứ đè nặng. Vai trò của mỗi cá thể khi sinh ra đời không định giá bằng việc chết sớm hay chết muộn, sống tốt hay cứ chìm đắm trong ước muốn kết liễu bản thân vì một sự lệch pha quá lớn của hiện thưc, vai trò đó của con người sinh ra nó được thể hiện bằng những quyết định cho sự tồn tại của mình. Mỗi quyết định được đưa ra dứt khoát và làm tới cùng chính là cái dấu ấn để nhận biết tại sao ta tồn tại trên đời này, ta xứng đáng hay không xứng đáng, ta đáng sống hay đáng chết. không có sự đúng sai, chỉ có những nước đi quyết định. Vì mỗi bản thể tồn tại trong đời sống đều mang vác những mối quan hệ ràng buộc xã hội, điều mà sự sống hay cái chết luôn có một tác động ảnh hưởng một phần nào đó đến ý nghĩa sống của người khác.

Cuộc sống là sự kết nối, cái chết cũng là sự kết nối, sự kết nối như mớ dây thần kinh trong não bộ, luôn luôn tiếp xúc nhau tại điểm nào đó, để mà mỗi cá nhân sinh ra đời dù có dằn vặt và trăn trở về sự tồn tại của mình, tại sao mình tồn tại thì đều cần hiểu rằng, chúng ta tồn tại không phải để chỉ cho chúng ta, mà một cách vô thức, chúng ta tồn tại vì những người khác nữa. Vai trò của mỗi cá nhân là tương đương, Einsten ra đời mang đến cho nhân loại những đột phá về khoa học không có nghĩa là ông xứng đáng được ra đời hơn những người khác. Em ra đời chỉ mang đến đau khổ cho người mình yêu, mang đến những sự buồn lo cho bố mẹ, em cứ chấp chới và lang thang trong cái ngã của mình không có nghĩa là em đang chẳng là gì cả trên đời, không ai sống 1 mình cả đời trong một ốc đảo không có người, trên một hoang đảo chỉ có cỏ cây và loài vật. Em ra đời để tạo những kết nối, để người khác tìm thấy trong đau khổ niềm hạnh phúc, để người khác nhận ra những cá tính mạnh mẽ hay đơn điệu để tự nhìn vào bản thân mình. Em ra đời, để yêu và được yêu, để đau khổ và làm người khác đau khổ. Xúc cảm chính là lý do tồn tai của hầu hết chúng ta. Nó khiến xã hội tồn tại và xoay vần. Con người trong một cộng đồng là một tế bào mang cái tâm thức của cộng đồng đó, để mà khi xét ở tổng thể, cái tâm thức đó hình thành nên giá trị đời sống. Em hay tôi nó chính là một mắt xích quan trọng của một chuỗi nhân quả, những giá trị vô thức hay có ý thức cho xã hội, cho người khác.

Khi người khác quyết định tự sát cũng vậy, sự tự sát cũng là một sự kết nối. Vì sao tôi nói vậy? Vì theo tôi, khi ai đó tự kết liễu đời sống của mình, nỗi đau, ý nghĩa, xúc cảm của kẻ chết là hết, nhưng nó lại để lại một cái vị cồn cào đau đớn khôn tả cho người khác, để rồi qua cái chết đấy những ý nghĩa, sự bóc tách, hay hơn hết là cảm xúc đã ảnh hưởng không nhỏ đến một bộ phận, điều mà khiến cho bộ phận đó có thể sẽ lại nhìn ra được những ý nghĩa mới trong đời sống này. Chết chỉ hết với người đưa tay cứa đứt mạch máu mình, chết chính là một sự truyền đạt lại những thông điệp đến người khác. Ý nghĩa cuộc đời tự đó có thể nở ra hoặc tiêu tan trong những cá nhân khác nhưng đó là nhân quả, cái nhân của người này sẽ gieo vào quả của người khác. Một tế bào chết đi không phải vì nó đáng chết mà vì nó đã làm đủ việc của mình trên đời, để đến lúc chỉ còn là một tế bào chết bị bỏ rơi theo những hạt bụi trên cơ thể. Con người cũng vậy thôi, dù người đó chết tự nhiên hay tự sát, vì vai trò của họ đã được quyết định thời điểm chấm dứt đời sống của mình.

Cuộc đời thật đẹp, nhưng cái chết cũng không kém phần quyến rũ. Giống như nỗi buồn thật đau khổ nhưng nó lại thật đẹp. Cái chết và sự sống giao hợp với nhau để tạo nên cá tính mỗi người. Những gen nào mạnh hơn từ hai “bố mẹ” đó sẽ quyết định con người ta, quyết định những quyết định của ta khi ta suy sụp, khi ta cảm thấy mình đớn hèn và yếu đuối. Xét một cách tương đối, con người vốn đầy những mâu thuẫn đôi khi không thể giải quyết, cũng như sự yêu của sự sống và cái chết là một điều “bệnh hoạn” nhưng không có nghĩa là nó không đúng. Người ta cứ mải mê đi theo bản ngã của mình rồi rồi sẽ rơi vào vòng luẩn quẩn của tham sân si, rồi sẽ nghĩ đến cái chết, rồi lại nghĩ đến sự sống, thuộc độc, thuốc ngủ, mạch máu, lúc đó nó giống như những viên gây nghiện tạo cực khoái vô cùng quyến rũ mà nó cứ hiện lên lởn vởn trước mặt. Ai thấy chưa “đủ” với sự tồn tại của mình thì sẽ tiếp tục lăn lộn trong mớ bòng bong của tạo hóa đó, ai thấy đủ, thì họ sẽ đi, họ đi không phải vì họ không sợ xuống địa ngục khi giám tự kết liễu cuộc đời mình, họ đi vì họ nghĩ, cái bên tạm này, nó quá nhiều chấp ngã và thị phi, ta chết chỉ đơn giản là để đi tìm một bên tạm khác. Vậy thôi.

 

Exit mobile version