Tôi muốn thú tội, tôi muốn thú tội với những kiếp trước của tôi, thú tội với cái tôi là trong những cánh cửa mở ra giữa sống và chết ở phía sau kia. Tôi thú tội rằng kiếp này tôi đã sống quá vì mình, tôi đã sống rất vị kỉ, tôi đã làm mọi điều cho bản thân tôi trước hết, tôi tận hưởng một cách thái quá cuộc sống, tôi quá tự tin vào bản thân khiến đã làm hỏng nhiều chuyện, tôi đã không thực sự biết được vị trí của mình, luôn cho rằng mình ở đâu đó khá cao, tôi đã khiến người khác xa lánh, khiến người ta ngưỡng mộ một cách mơ hồ, khiến người ta yêu thương mà không thể đáp lại, khiến người ta tổn thương. Tôi thú tội tôi đã khóc rất nhiều vì bản thân tôi, tôi tự khóc mình, tôi ít khi nhỏ nước mắt cho người khác, những giọt nước mắt long lanh mà tôi cứ nghĩ rằng vì ai đó tôi khóc thật ra không phải, vì bản thân tôi mà tôi khóc. Tôi thú tội tôi cứ bị chìm đắm trong âm nhạc một cách quá sâu sắc đến nỗi thành ám ảnh, thứ âm nhạc mà tôi tôn thờ, tôi tự cho thứ âm nhạc đó là vĩnh hằng, là tuyệt diệu, tôi gạt bỏ hết những thứ âm nhạc khác mà tôi không thích, không màng tới.
Tôi thú tội trước vì sao nhân danh mình trên bầu trời, trước chòm sao Thiên Bình mà tôi luôn ngưỡng vọng. Tôi thú tội trước vị chúa trong tôi, vị chúa của riêng tôi, vị chúa cô độc và buồn khổ, tôi thú tội tôi đã không hàm ơn Phật, không hàm ơn Thiên Chúa. Tôi xin thú tội mọi tội lỗi vị kỉ của mình. Tôi thú tội cho lòng tôi thanh thản, tôi thú tội để những giấc ngủ lại đầy mộng mị vì nụ cười, nước mắt.
Tôi xin thú tội.