Tuấn Lalarme

Tình

TÌNH

I

Đã bao giờ đêm không phải là đêm

Chim lên tiếng côn trùng im tiếng

những bức tường không còn run rẩy

Trăng mù lòa, quỳnh im bặt mùi hương

Đã bao giờ em không phải là em

Khuôn mặt là mùa xuân ẩm ướt

Đôi mắt là mùa đông băng lạnh

Môi em cười như ráng muộn mùa thu.

Có bao giờ anh không phải là anh?

Là kẻ lang thang không hình không dạng

Là tia nắng trút hơi thở cuối cùng

Là con suối băn khoăn cạn nước?

Đêm vẫn là đêm trăng xuyên màn đặc quánh

Em vẫn rạng ngời như chiếc lá non

Anh là gió chẳng thể nào khác được

Thế gian này vốn chẳng phải của ta.

II

Mỉm cười với tình

Một mơ hồ ảo tưởng

Thở dài với tình

Ngậm đắng nuốt cay

Nước mắt vì tình

Thời gian hằn học trôi.

III

Tình đi một dặm người một bước

Tình đứng lặng im người đuổi theo

Tình bay lên cao người cúi mặt

Tình ngủ giấc nồng người thở than.

—————————

TÌM ĐÂU?

Ôi, tôi tìm tình tôi ở đâu đây?

Khi ổ khoá mất chìa cửa đóng

Những cửa sổ kín rèm buông lỏng

Căn nhà không hay có mắt ở trong?

Tôi đâu phải là anh thợ khoá

Biết ở kia trong đấy làm sao?

Hai thanh sắt thăm dò nhè nhẹ

Chìa trên mây ổ khoá cửa không cần.

Tôi chỉ là kẻ lạc bước lang thang

Cứ day dứt tìm em che khuất

Tâm trí em phủ bụi mây mờ

Mắt ươn ướt, mi em ráo hoảng.

Vụng về như đứa trẻ lên ba

Người liều lĩnh đêm trăng thơ thẩn

Có một chút gì đang vương vấn

Chẳng thể gần em bằng tấc gang.

Hơi lạnh đã tiệm cận thịt da

Rồi cát bụi cũng sẽ thành cát bụi

Kẻ liều lĩnh vẫn vụng về tìm kiếm

Chìa khoá vàng mở lối tim đau.

Exit mobile version