Tuấn Lalarme

Viết – nhảm cũng phải viết

Tôi không thể viết nổi được bất cứ điều gì, tôi đã xem phim điên cuồng để tìm lại cảm hứng viết về phim mà tôi không thể viết nổi một bài bình luận phim ra hồn, tôi đã đọc sách rất nhiều và ngấu nghiến mà tôi cũng không thể để chữ nghĩa đó vào đầu thành một món ăn ngon cho chính đầu óc mình. Chữ của tôi đi đâu hết rồi, nó không thể tuôn ra thành một cái gì đó thú vị trên 10 đầu ngón tay nữa, mà tất cả chỉ là sự rời rác không thể thành một điều gì hoàn chỉnh, điều này khiến tôi cảm thấy bứt rứt rất khó chịu.

Không phải vì tôi đang nghĩ đến gì, nghĩ đến ai, hay có gì đó đó chấn át cái đầu này, mà tất cả đơn giản vì đầu óc tôi rỗng tuếch rỗng toác, tôi cảm thấy giống như một trang giấy đầy chữ, những con chữ được dính vào đấy bằng một lớp keo quá mỏng, nên khi tôi chợt cầm tờ giấy đó lên, thì tất cả chữ trên tờ giấy đấy đổ rơi xuống khỏi trang giấy thành một mớ những mảnh xếp hình mà nó có quá nhiều mẩu đến mức tôi không thể sắp xếp lại, ghép vào.

Tôi đang cố lôi tất cả những gì tôi có thể nghĩ để viết cái này, một cái chẳng có hình, chẳng có tâm trạng, một thứ câu chữ tối nghĩa, giống như vị của một người bị ốm, nó mờ nhạt, méo mó và khó chịu đến nỗi ăn chẳng có gì ngon nữa, dù sơn hào hải vị hay những món yêu thích nhất, tôi đang cố viết ra như thể tôi đang cố gắng ăn để duy trì sự sống của mình, tôi thấy tôi phải viết cái gì đó, bất kì cái gì để lấy lại con chữ cho mình, tôi chỉ đang cố gắng nhưng cố gắng liệu có được gì không thì tôi không rõ.

Có người bảo rằng quãng thời gian này của tôi thật tai hại, vì khiến tôi không có khả năng làm gì cho ra hồn, ngay cả những thú vui của mình tôi cũng dùng nó một cách vừa lạm dụng lại vừa hời hợt, để rồi tất cả trôi vào não và tiêu biến cùng những nơ-ron thần kinh bị mất đi mỗi ngày mà chúng không thể sản sinh để bù đắp. Tôi cũng thấy quãng thời gian này của tôi thật tệ, tệ như thể tôi bị cánh cửa kẹp ngón tay khiến móng tay bầm dập, bên trong đầy máu, máu đen xì ứ đọng trong đấy khiến cho tôi nhiều đêm không thể ngủ vì cơn đau buốt đến tận óc, để rồi tôi lại ngủ thiếp đi trong cơn vật vã mệt mỏi quá sức chịu đựng của mình. Nhưng biết làm sao được, tôi đâu có tránh được, nó là tai nạn, hay nói cách khác, nó giống như định mệnh tham chiếu vào tôi mà tôi không thể tránh, tôi phải sống với cơn đau đó, có điều nó sẽ khiến tôi chẳng làm được gì vì nỗi đau tận óc nó chiếm trọn cái cảm giác của mình về mọi thứ.

Tôi sẽ thử kể coi tôi đã làm được gì để cố gắng lấp cái chỗ trống trong đầu mình. Tôi chỉ muốn viết nên tôi sẽ nói bất kì điều gì vô thưởng vô phạt.

Tôi đi xem được phim Snowpiercer của đạo diễn Hàn Quốc Joon-Ho Bong, một bộ phim làm dựa theo truyện tranh của Pháp, chắc vậy nên Pháp đã công chiếu khá sớm, một điều may mắn cho tôi vì tôi khá thích tác phẩm Mother trước đó của ông. Một kiểu khoa học viễn tưởng, hình tượng chiếc thuyền của Noah trong kinh thánh, sự tàn tệ của con người khi họ đối xử với nhau… Tôi tính viết review phim này nhưng rồi khó quá đi. Rồi tôi muốn đi xem Thor, nhưng rồi lại thấy phim này mà đi xem 1 mình thì buồn quá, tôi hay đi xem phim một mình, nhưng mà phim bom tấn thì tôi lại thích đi với ai đó hơn, tất nhiên trong mỗi một thời điểm trong cuộc sống thì tôi chỉ có 1 người tôi thích đi xem phim cùng chứ không phải tôi chọn bất kì ai cũng được, tệ vậy, nên tôi quyết định không đi xem Thor tại thời điểm này. Tôi ngồi nhà và xem thêm một bộ phim khác, tôi đang cố bù đắp cái tinh thần chết giẫm của mình bằng phim gì đó tươi tươi và quái đản, nên tôi chọn xem lại OldBoy của Chan-wook Park, một bộ phim trả thù tàn ác, tàn ác vì cái tâm sâu bên trong của con người thật quá nham hiểm và đê tiện.

Thời gian còn lại tôi đọc sách, tôi thử đọc tiếp vài trang khó nhai của Emmanuel Kant, tôi đã bắt đầu từ lâu mà vẫn chưa thể kết thúc, có lẽ tôi cần phải già và từng trải hơn nữa chăng, hoặc có lẽ tôi cần để ở lúc khác, khi tâm trạng tôi tràn vào mình một thứ hạnh phúc nào đó khi tôi được chấp nhận, chấp nhận gì à? Có người biết có người không? Còn bạn, người đang đọc đến chữ này, bạn có biết không? (tôi muốn dùng icon cười của yahoo nhưng mà lại nghĩ đây là bài viết nhảm nhưng không nên nhảm nữa bằng việc thể hiện nụ cười thiếu muối của 1 cái icon vô hồn). Rồi tôi chuyển sang đọc lại Tôi là ai của Nietzsche, tôi chẳng phủ nhận là tôi đã đọc tác phẩm này nhiều lần nhưng tôi vẫn chưa lĩnh ngộ được điều ông muốn nói, tôi chỉ muốn tìm thấy trong một một con người với ý trí mạnh mẽ vô cùng đã thắng mọi đau khổ và bệnh tật mà ông mang để tạo nên những tư tưởng triết học tồn tại lâu dài với thời gian, mở ra những cách nghiên cứu và áp dụng khác vào đời sống tư tưởng của con người, tham chiếu vào đó để tôi thấy tôi thật bé nhỏ và kém cỏi khi nỗi đau đã kéo tôi xuống mà tôi không thể kéo nó lên ngang tầm mình để sống với nó một cách thực sự đầy lý tính. Song song với đó tôi lại đọc thêm Demons của Dostoievsky, tác giả mà những tác phẩm của ông mang những sắc thái kinh khủng về bản chất tâm lý của con người, cách phân tích và mổ xẻ cái tâm trạng cũng như thái độ của một người trong một tình huống cụ thể của ông thì không ai có thể vượt qua nổi, và tôi cũng không thể nào hiểu được tại sao ông lại có thể đọc một cách tường mình, rõ ràng tỉ mỉ và đúng như thế về tâm lý con người. Nhưng tôi mới đọc được khoảng 100 trang, chưa có gì nhiều để nói.

Đáng lẽ tối nay tôi đi xem và nghe show của Steven Wilson, một gã sản xuất âm nhạc mà tôi vô cùng ngưỡng mộ với sự khai lập những band nhạc đỉnh cao của Progressive Rock như Porcupine Tree, No-man… Steven Wilson bây giờ có nhiều dự án cá nhân nên anh tạm dừng những dự án với các tên band nhạc trên kể trên. Album mới nhất của anh đã được chọn là album hay nhất của năm thuộc dòng Prog Rock, tôi có nghe thử và thấy rất tuyệt, Steven Wilson cùng Daniel của Pain of Salvation là hai người tôi rất ngưỡng mộ của dòng nhạc này. Nhưng tôi hết tiền, hết theo nghĩa đen, nên thôi tôi đành ở nhà, một chút tiếc nhưng cũng không quá lớn vì tôi đã được đi show của anh năm ngoái.

Vậy thôi, trong cái đầu của tôi chỉ nghĩ được chừng đấy thứ, tiếp cận được chừng đấy đam mê của mình, còn lại là một khoảng trống lớn tôi không có cách gì có thể bù vào đấy cho tâm trạng của mình khá hơn được. Trời mưa, lạnh, căn phòng cũng trống hoác như cái đầu tôi vậy, nhưng tôi đang cố gắng, cố gắng từng ngày để kéo mình lại, tôi nghĩ tôi làm được, tôi nghĩ khi tôi còn chưa được chấp nhận thì tôi phải tiếp tục đi con đường của mình, để khi sự chấp nhận đến tôi sẽ không phải là cái xác vật vờ, mà là một gã đã thâu nạp thêm được nhiều kiến thức mới, đã có thêm được những trải nghiệm mới, đã cứng rắn và đứng đắn hơn để sự chấp nhận đấy thật sự cảm thấy tôi xứng đáng. Chắc vậy.

Vấn đề đầu tiên bây giờ, là tôi phải viết được một cái review phim ra hồn, nếu cái đơn giản nhất là viết review phim mà tôi cũng không làm được thì tôi vẫn chưa thấy mình ổn. Tôi phải viết cho được, tôi không muốn cái trang báo dành riêng cho mình để viết review phim xuất hiện tên người khác, cái việc viết đó quá đơn giản để tôi muốn vứt nó đi.

Bắt đầu viết nào, Snowpiercer của Joon-Ho Bong.

Exit mobile version