Cơn “điên” của phụ nữ là thứ ta không bao giờ có thể kiểm soát được. Nó đến bất thình lình như một trận gió lớn, cuốn tung đi tất cả, như một trận bão càn quét đi mọi thứ. Họ bực tức, họ giận dữ, hay họ chỉ đang cố gắng giải thoát cái phần năng lượng quá nhiều bên trong do thiếu tự chủ trước sự đáng ghét của cuộc đời. Như nàng Clementine sẵn sàng xoá hết đi kí ức về tình yêu của mình, hay như Betty, cô gái Pháp hoang dại, sẵn sàng đốt cái căn nhà mà cô sống với người yêu, chỉ vì tin rằng nó không xứng với anh, bí bách và bẩn thỉu. Rồi khi cơn “điên” của họ qua đi, họ lại trở lại hình dáng của một người phụ nữ mà Chúa tạo ra, xinh đẹp, hiền lành, như một con mèo cần một bờ vai để dựa vào. Và may mắn cũng như bất hạnh thay cho những người đàn ông đã yêu một người phụ nữ như vậy. May mắn vì họ sẽ đạt được thứ hạnh phúc tột cùng của tình yêu, và bất hạnh là khi, người phụ nữ đó sẽ bỏ ta đi bất cứ lúc nào, vì sự bất thường, vì sợ hãi, hoặc vì cuộc sống bên ta quá chật chội và nhỏ bé trước người phụ nữ đó. Tôi đang muốn nói đến Betty, cô gái trong bộ phim Betty Blue của đạo diễn Jean-Jacques Beineix.
Mở đầu phim bằng cảnh làm tình trần trụi, máy quay đặt tĩnh trước đôi tình nhân, trên giường, bên dưới bức tượng nàng Mona Lisa, họ quấn lấy nhau như thể thế giới này chỉ có họ, không có ai đang nhìn, không có đạo diễn, không có những người đằng sau ống kính, không có khán giả. Họ yêu nhau điên cuồng, dữ hội. Giọng kể chuyện của nhân vật chính bắt đầu. Cô ấy (Betty do Béatrice Dalle thủ vai) đến với anh cách đây 1 tuần, họ yêu nhau, và làm tình điên cuồng. Zorg (Jean-Hugues Anglade) làm việc tay chân, anh giúp trông coi và bảo dưỡng những căn nhà bên bờ biển dành cho khách du lịch. Cuộc sống của anh bình yên và đơn giản. Một người đàn ông không tham vọng, không cầu tiến, dễ chấp nhận hoàn cảnh và chấp nhận yêu cầu của ông chủ. Betty thì ngược lại, cô hoang dã và bất cần, dễ nổi nóng, khó đoán, luôn luôn đối diện với mọi chuyện với tinh thần hoang dại nhất có thể. Không có gì có thể ngăn cản cô, khi cô nổi điên cố có thể phá nát căn nhà của mình. Nhưng Zorg chịu được, như thể trên đời này, mỗi người phụ nữ trên đời đều luôn luôn có một người đàn ông có thể ôm chặt họ, nhằm xoa dịu tâm hồn của họ.
Bộ phim tràn ngập những cảnh khoả thân. Như tôi đã nói ở trên, nó tạo cho ta cảm giác về một mối tình thật, sự chân thật trong cách họ đối diện với nhau, cách họ chạm vào nhau, cách họ kiềm giữ nhau. Để từ đó, nó không khiến ta cảm thấy, đạo diễn đã lợi dụng sex như một thứ “mồi câu” khán giả, mà ta có thể cảm thấu được cái cảm xúc yêu đương tuyệt đẹp của họ. Máy quay như một thứ vô hình, không can thiệp vào cuộc sống của đôi tình nhân. Sau 1 lần nổi cơn thịnh nộ, cô vứt hết đồ đạc của Zorg ra ngoài, cô phát hiện ra một tập bản thảo mà anh đã viết cách đây vài năm. Betty đọc say sưa, và cô tin anh là một nhà văn có tài. Betty bám theo suy nghĩ đó, cô phát điên khi anh cứ phải chấp nhận làm công việc sơn sửa nhà hèn hạ. Cô đốt luôn căn nhà bên bờ biển của họ. Zorg cam chịu, và thấu hiểu. Anh cùng cô đến ở nhờ nhà của một người bạn Betty.
Cứ vậy, cuộc sống của họ, hai kẻ tình nhân, bất cần đời, bám riết nhau để sống bằng niềm vui, bằng hạnh phúc, và bằng sự điềm tĩnh của Zorg để dung hoà với tâm lý bất ổn của Betty. Bộ phim có một tiết tấu nhịp nhàng, không nông, không sâu, một thứ lưng chừng của tình yêu, mọi thái độ đều bộc lộ ra ngoài, qua da thịt trần trụi, qua cách Zorg vỗ về Betty, và qua cách Betty ứng xử với cuộc đời mình. Đạo diễn Beineix đôi khi thả trôi khiến bộ phim có những khoảng trống bất định, gây bối rối cho người xem, tạo độ dài, và làm loãng bộ phim. Nhưng khi mà một gã đàn ông như Zorg yêu Betty với tất cả tâm hồn và thể xác, sự bộc lộ đó đã lấp đầy khoảng trống, để ta vẫn dõi theo liền mạch và có phần bị mê hoặc.
Trong cuộc đời mỗi người, mà ở đây dưới góc nhìn của đàn ông, như Zorg, có một người tình mà ta sẽ mãi mãi không thể nào quên, một hình bóng ám sâu vào tâm trí, một cô gái đã “cướp” đi của ta tất cả mọi tình yêu mà ta có trên đời. Ta dành hết cho bóng hình đó, với lòng vị tha, sự khoan dung, với sự tôn thờ, và thấy mình thật may mắn. Zorg gặp Betty, tình yêu của cuộc đời anh. Zorg vứt bỏ hết tất cả lý trí để yêu Betty. Đấy là điều đáng kể nhất mà bộ phim của Beineix mang đến cho khán giả. Vì nếu bạn không thể yêu giống Zorg bạn sẽ không thể thích bộ phim. Nhưng yêu như Zorg, là bạn sẽ phải chấp nhận rằng, nếu người bạn yêu đi mất, bên trong bạn sẽ là một khoảng trống khổng lồ mà cả một đời này, bất kì ai cũng không thể đủ sức lấp đầy. Đáng hay không đáng, cuối cùng cũng là tuỳ cách yêu và cách nghĩ của mỗi người thôi.