Tuấn Lalarme

Brief Encounter – tình buồn của ngoại tình

Trong tiếng nhạc của bản Concerto Piano số 2 của Rachmaninoff, một trong những bản nhạc tôi yêu thích nhất, Brief Encounter đã hiện lên giản dị và quyến rũ như chính bản nhạc đầy u buồn và chạm sâu vào lòng người của Rachmaninoff.
Phim kinh điển chưa bao giờ là món ăn thiếu vị cho những cá thể của thế kỉ 21 với lối sống hiện đại đây màu sắc. Thỉnh thoảng xen ngang những tác phẩm điển ảnh “lòe loẹt”, ta lại chìm vào một không gian thuần hai màu đen trắng nghe tiếng nhạc cổ điển trong veo, những khuôn mặt diễn viên từ muôn năm cũ, và thưởng thức những câu chuyện cũ nhưng chưa bao giờ thôi quyến rũ, hấp dẫn và đầy thi vị.

Brief Encounter là một tác phẩm như thế, một trong những tác phẩm thời kì đầu của vị đạo diễn tài ba người Anh, người đã mang đến cho thế giới điện ảnh những tuyệt phẩm như The Bridge on the River Kwai, Lawrence of Arabia, Doctor Zhivago… Brief Encounter kể một câu chuyện về một người phụ nữ đã lập gia đình, sống một cuộc sống bình thường với những nếp sinh hoạt quen thuộc. Trong đó có những ngày thứ 5, cô đi vào thị trấn shopping, mượn sách thư viện và đi xem phim một mình. Một lần tình cờ tại quán bar tại ga đợi tàu lửa về nhà cô quen với bác sĩ Alec Harvey. Cũng là một người đàn ông đã lập gia đình, khéo ăn nói, điển trai, thông minh. Họ ngay lập tức cảm thấy hợp nhau và rồi yêu nhau lúc nào không biết. Những ngày thứ 5 đã trở thành những ngày hò hẹn của đôi tình nhân vụng trộm. Nhưng là một người phụ nữ trách nhiêm với gia đình và con cái, Laura Jesson luôn luôn ở trong tâm trạng tội lỗi, dằn vặt và cắn rứt. Tình yêu lớn dần, tự bản thân cô không thể quyết định được việc cắt đứt với Alec, cô ẩn ý muốn chồng mình kéo mình ra khỏi thứ tình cảm đầy tội lỗi đó, nhưng chồng cô là một người vô tâm, nghiêm túc và luôn tin tưởng ở cô, một người chồng “rất chán” nếu xét ở khía cạnh là một người tình. Trong khi nghe thử anh Alec nói chuyện với Laura khi Laura cảm thấy vô cùng khó xử trước chuyện của hai người:

“I love you. I love your wide eyes, the way you smile, your shyness, and the way you laugh at my jokes. ”
Laura:  I want to die. If only I could die…
Alec:  If you’d die, you’d forget me. I want to be remembered.
Alec:  I love you, Laura. I shall love you always until the end of my life. I can’t look at you now cause I know something. I know that this is the beginning of the end. Not the end of my loving you but the end of our being together. But not quite yet, darling. Please. Not quite yet.”

Tình yêu là vậy. Nó nằm ngoài ranh giới của tuổi tác. Khi người ta yêu người ta không nghĩ mình đang già, đang trẻ, sắp chết, bệnh tật… họ cứ thốt ra những lời từ đáy lòng mà bây giờ không ít người sẽ cho rằng rất sến. Nhưng sến đó mới đích thị là những khoảng khắc quý giá nhất của một mối tình, của một đời người. Và có lẽ cái đẹp đẽ của mối tình dang dở của hai người không thể có một trải nghiệm về cảm xúc như vậy nữa với gia đình đầy trách nhiệm đó đã khiến cho bộ phim đơn giản nhưng lại vô cùng quyến rũ.

Laura lúc nào cũng hơi e lệ, sợ sệt nhưng lại giàu cảm xúc và để mặc cho tình cảm kéo mình đi. Alec thì mạnh mẽ, cứng rắn, đôi mắt lúc nào cũng nhìn vào Laura, buồn bã nhưng không nói thành lời, cương quyết với những lời lẽ giàu tình cảm và khôn ngoan. Bộ phim không chỉ kể về một mối tình vụng trộm với sự phát triển tình cảm rất khéo léo, mà còn nêu bật lên được những trách nhiệm mà mỗi cá nhân phải chịu khi sống trong xã hội với những ràng buộc luân lý về gia đình. Bộ phim không phải giọng kể từ phía Alec, mà đặt ngôi thứ nhất là Laura, cô đã kể chuyện câu chuyện này và qua đó thể hiện hết bản chất nội tâm suy nghĩ của mình về tình yêu, về trách nhiệm… Chiến thắng lớn nhất chính là chiến thắng chính bản thân mình. Làm theo bản năng và sự mách bảo của con tim thì rất dễ, nhưng để từ bỏ nó, chiến thắng nó, để làm theo lý trí để đi theo trách nhiệm của mình đối với người khác là điều vô cùng khó. Laura đã thổn thức, đã nao núng trước bản thân mình.

Laura, khi đã phát hiện ra tình yêu trái ngang của mình cô đã tự nói với mình rằng: “I’ve fallen in love. I’m an ordinary woman. I didn’t think such violent things could happen to ordinary people.” (Tôi đã yêu. Tôi chỉ làm một người phụ nữ bình thường. Tôi không nghĩ rằng những thứ dữ dội như thế này lại có thể xảy ra với những người bình thường như tôi). Không ai kiềm soát được tình cảm của mình, nó giống như cách, những mũi tên vô hình của chú bé Thần Tinh Yêu bắn bừa lên bất kì ai và người ta không thể cưỡng lại số phận. Họ rơi vào tình yêu, rơi vào bể khổ của những điều không đúng với một cuộc sống đang bình thường và trầm lặng.

Câu chuyện đơn giản, chỉ có vậy, nhưng sự diễn biến của tâm lý nhân vật rất hấp dẫn và đầy nét duyên dáng của sự hài hước, chân thành, giản dị. Trong tiếng nhạc của bản Concerto Piano số 2 của Rachmaninoff, một trong những bản nhạc tôi yêu thích nhất, bộ phim quyến rũ, sinh động, đẹp đẽ và đầy dư vị của sự xúc động. Họ yêu vụng trộm nhưng ta không thể, không có lý do gì hay quyền gì trách cứ họ – những người đã có gia đình nhưng rơi vào cái bẫy không thể tránh được của tình yêu. Và với những người hoài cổ như tôi, hay những người đa cảm thì bộ phim thực sự làm một chuyến du hành ngược thời gian đẹp đẽ và đầy khích lệ trong một cuộc sống đầy bộn bề này.

Exit mobile version