Với góc máy ngược sáng, người đàn bà khoả thân ngồi trên giường và đang kể lại câu chuyện mới nảy ra trong đầu của mình, mà sau này ta biết rằng, cô luôn luôn nảy ra ý tưởng trong khi hai người làm tình. Người chồng yên lặng lắng nghe câu chuyện về một người phụ nữ trẻ lẻn vào một ngôi nhà và ngắm nhìn người vợ của mình. Tôi đã ngay lập tức tin rằng đây đúng là phim chuyển thể từ những câu chữ của nhà văn Haruki Murakami với đầy những bí ẩn, sự kì lạ và cả những khuôn mặt không có quá nhiều cảm xúc được bộc lộ ra ngoài của nhân vật vì tất cả họ dường như luôn muốn giữ kín trong lòng mình một điều gì đó để mà đến tận cùng, người chồng trong phim, cũng phải tự hỏi rằng liệu anh có thực sự hiểu người vợ đầu ấp tay gối bao nhiêu năm trời của mình.

Drive My Car của đạo diễn Ryusuke Hamaguchi dựa theo truyện ngắn nằm trong tuyển tập truyện ngắn Những người đàn Ông không có đàn Bà của nhà văn Haruki Murakami. Bộ phim dành được giải kịch bản xuất sắc nhất tại Cannes năm 2021. Dài đến 3 tiếng với rất nhiều lời thoại đi ra từ các vở kịch, thậm chí tựa đề phim chỉ xuất hiện sau khi phim đã trình chiếu hơn 30 phút, bộ phim là một sự thử thách đối với khán giả, nhưng khi đã đủ kiên nhẫn và sự chú tâm để thưởng thức, Drive My Car là một món quà xứng đáng cho người yêu điện ảnh về ngôn ngữ điện ảnh giản đơn nhưng thu hút, cũng như một câu chuyện giàu ý nghĩa về sự mất mát và sự hàn gắn của mỗi cá nhân sống trong các mỗi quan hệ xung quanh mình.

Oto – người vợ là một biên kịch truyền hình, còn Kafuku là một diễn viên gạo cội trên sân khấu kịch. Cô giúp ghi âm lại lời thoại các vở kịch mà Kafuku diễn để anh sẽ bật lại trong chiếc oto 2 cửa SAAD của mình để luyện tập. Họ yêu nhau nhiều, nhưng bên trong họ có những bí mật không thể nói cho nhau nghe, mà ở tư cách khán giả ta biết rằng, Kafuku nhận ra rằng sau cái chết của đứa con gái 3 tuổi, vợ anh thường ngủ với những người đàn ông khác, trong đó có cậu diễn viên trẻ tuổi Kōji Takatsuki mà Oto có lần từng giới thiệu với Kafuku sau khi anh diễn xong vở kịch Trong Khi Chờ Godot của Samuel Beckett. Một lần sau một chuyến đi bất định trên chiếc oto hòng lảng muốn tìm cho mình một không gian riêng, Kafuku trở về nhà và phát hiện ra vợ mình bị đột quỵ. Oto qua đời sau đó, để lại trong anh nỗi trống trải lớn lao mà tận 2 năm sau, khi Kafuku nhận lời đến Hiroshima để đạo diễn cho vở kịch Bác Vanya của Anton Chekhov, anh càng nhận ra nỗi buồn bã và mất mát mình gặp phải cùng với người tài xế mới của anh là cô gái trẻ Misaki Watari.

Drive My Car như một hành trình của sự đổ vỡ và hàn gắn lại trái tim mình sau mất mát. Kafuku là mẫu đàn ông tiêu biểu cho việc luôn trốn tránh đối mặt với sự thật để mong cầu níu giữ mối quan hệ an toàn mà anh đang có với vợ mình. Sự đổ vỡ mà Kafuku muốn bỏ qua, lờ đi và quên lãng. Nhưng thực sự, anh đã không thể nào quên được những hình ảnh về việc không chung thuỷ của vợ mình khi Kafuku tỏ ra giận giữ trong buổi tuyển diễn viên cho vợ kịch đa ngôn ngữ mà anh làm đạo diễn khi nam diễn viên trẻ từng quan hệ với vợ anh tương tác qua lại thân mật với người bạn diễn người Trung Quốc. Kafuku không hiểu Oto, anh đã cố gắng, và tin rằng việc mình chấp nhận cô ấy trong cả cái sự bất toàn ở mối quan hệ của cả hai sẽ giữ cho cả hai được hạnh phúc, nhưng anh đã nhầm. Sự mất mát và cả những khắc khoải của việc bị lừa dối cứ theo Kafuku như một bóng ma ám ảnh anh. Điều tuyệt vời của bộ phim trong cách đạo diễn Hamaguchi liên tục sử dụng những giọng thu âm của Oto trên băng cát xét chạy trong chiếc oto cũ luôn tạo cảm giác ràng buộc không thể dứt giữa Kafuku và những ám ảnh của anh, giọng đọc đều đều không quá ấn tượng đang đọc thoại của vở kịch Bác Vanya không tạo cảm giác nhàm chán, nó là một sợi dây liên kết vô hình, giữa hiện tại và quá khứ, giữa tình yêu và sự phản bội, giữa sự níu kéo và phần nào đó mong muốn có thể hiểu được người vợ mình.

Và trong cái nỗi buồn liên miên không dứt đó, cô gái Misaki xuất hiện, lái xe cho Kafuku với sự điềm tĩnh và khả năng cầm lái tuyệt vời. Misaki bằng sự hiện diện âm thầm của mình, không phải mang đến cho Kafuku tình yêu, mà mang đến cho Kafuku một sự thấu hiểu vì bản thân cô, cũng đang mang trong mình một mất mát rất lớn khi mẹ của cô vừa là kẻ mà cô căm ghét, vừa là thiên thần của cô đã qua đời khi mà cô có thể cứu bà ấy. Như Kafuku nếu anh không bỏ đi bất định trong chiếc xe yêu quý mà ở nhà với vợ, có lẽ cô đã không chết.

Hai kẻ cô đơn, hai kẻ có trái tim tan vỡ, hai kẻ có những ám ảnh và mặc cảm ở trong một chiếc xe oto, nghe giọng Oto vang lên hàng ngày đã giúp đỡ nhau bằng sự hiện diện và sự im lặng. Vở kịch của Anton Chekhov như điểm nối, với những lời thoại đẹp đễ về con người, thân phận và cả cách để vượt qua số phận hòng sống tiếp của đời của chính mình đã tạo nên cho Drive My Car những xúc cảm đầy chân thành và ấn tượng. Rút cuộc thì rồi chúng ta vẫn cần sống tiếp, sống nốt và sống tốt cuộc đời tiếp theo của mình dù nỗi buồn có lớn lao đến thế nào đi chăng nữa.

Comment