Trách nhiệm, sao cứ tự ôm vào mình bao trách nhiệm chẳng còn thuộc về mình nữa, để rồi khiến mọi thứ vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
“No one knows what it’s like
To be the bad man
To be the sad man
Behind blue eyes”
Rock bụi. Tường vữa vàng ám đầy vết ố đen của thời gian, vết khắc chằng chịt của khách, những chữ này nằm đấy, được tạo từ một bàn tay vụng về. 4 câu đấy đi vào mắt, khắc sâu vào tâm trí và hóa thành một thứ gì đó như một sợi chị, dẫn thẳng đến con đường trở thành một người đàn ông luôn buồn bã, luôn cảm thấy không làm tròn trách nhiệm với cuộc đời. Nhiều lối thoát có thể nhìn thấy nhưng tất cả chỉ như ảo ảnh trên sa mạc, càng cố thoát càng chìm sâu, để rồi phân ranh giữa sống và chết trở nên nhạt nhòa như lớp sương mù phủ trên những con đèo khiến kẻ độc hành không còn phân biệt vực thảm và vách đá nữa.