Thần chết trong sự tồn tại vĩnh cửu cùng dòng thời gian, nỗi cô đơn thầm đầy tâm trí là điều không thể tránh khỏi. Hắn quyết định cho mình 1 chuyến đi nghỉ trên trần thế. Giữa những con người đang sống, hắn chọn một người đàn ông sắp chết, đến gặp ông ta, thương lượng với ông ta, thỏa thuận với ông ta rằng, ông ta sẽ là người hướng dẫn hắn trong cuộc sống bình thường. Người đàn ông hắn chọn sắp bước vào tuổi 65 là chủ tịch một tập đoàn lớn, đầy quyền lực, đang cần quyết định cho đường hướng phát triển cho tập đoàn mình trong tương lai. Ông có 2 cô con gái, cô chị đã lấy chồng, hết lòng chăm sóc lo toàn cho bố nhất là chuyện hậu cần như tổ chức sinh nhật… Cô con gái thứ 2 đang cặp với cánh tay phải của ông, 1 thanh niên trẻ, thông minh, quyết đoán và vô cùng tham vọng. Là một người có lối suy nghĩ tân tiến, ông mong muốn con gái có được một tình yêu thực sự, một tiếng sét ái tình, một tình yêu mang đến đam mê, một trái tim đầy lửa, và một nhiệt huyết mãnh liệt mà người mình yêu mang lại. Quay lại với thần chết, để tìm kiếm 1 hình dạng con người cho mình, hắn đã lấy mạng một thanh niên trẻ – người đã tình cờ gặp và có 1 cuộc nói chuyện thú vị với cô con gái út của ngài chủ tịch. Sau khi thỏa thuận với ngài chủ tịch, hắn vào ở với gia đình ông. Cho đến sinh nhật lần thứ 65, những mắc mớ ở tập đoàn được giải quyết, thần chết tìm được ý nghĩa của tình yêu, một kết thúc có hậu được đặt sau dấu chấm.

 ‘Meet Joe Black’, 1998. (Photo by Universal/Getty Images)

Nội dung chỉ có vậy, nhưng phim kéo dài tận 3 tiếng. Xung đột trong phim cũng không có gì thật sự gây ấn tượng, lời thoại cũng không phải xuất sắc câu chuyện dài dòng nhiều chỗ thừa thãi không cần thiết, thậm chí có những chỗ kịch bản xử lý kém thiếu logic, nhịp phim chậm, trôi trong thời gian giống như một cơn mưa rả rích tối mùa đông, đơn giản và chậm rãi, cách vấn đề được xử lý, giải quyết quá đơn giản và không có nhiều bất ngờ. Vậy mà tôi xem liền mạch, xem từ đầu tới cuối, không phải với tâm thái thích thú, mà thực sự giống như đang nhâm nhi một tách trà nóng trong tối mưa đông vậy. Tôi sẽ nói cho các bạn điểm tích cực mà tôi sẽ dùng đế khuyên bạn nên xem phim này mặc dù hơi mất thời gian một chút.

Thứ nhất là vì diễn viên quá hấp dẫn. Brad Pitt, Anthony Hopkins, Claire Forlani và Jake Weber. Phim khá nhiều diễn viên nhưng tựa chung lại nổi bật nhất là bốn diễn viên này. Họ tung hứng với nhau, cách họ nói chuyện, cử chỉ, thái độ, sự xuất hiện khiến cho các cảnh phim trở nên hấp dẫn và dễ thương, đôi khi gây ra sự khinh ghét ở nhân vật phản diện nhưng như thế chỉ càng khiến cho người xem chờ đợi ở một sự phán xét của “tình cảm”, ý tôi là một kết thúc có hậu.

Brad Pitt trước khi đến với phim này đã có một danh sách nhỏ với những vai diễn gai góc đủ sức để chứng tỏ anh là một diễn viên tài năng, những phim anh đã tham gia trước đó như S7even (David Fincher), Twelve Monkeys (Terry Gilliam). Chính vì vậy không nghi ngờ gì ở khả năng diễn xuất tài tình, các cử chỉ và khuôn mặt đầy biểu cảm, sự mạnh mẽ cá tính, chất đàn ông, một chút châm biếm, và ngây thơ, tất cả điều đấy Brad đã làm rất tốt trong 2 vai diễn anh chàng ở quán cafe điển trai, thông minh quyến rũ, nói chuyện có duyên, và thần chết, hơi ngờ nghệch, nhưng nham hiểm, ngây thơ khi thấu hiểu tình yêu, và thể hiện quyền lực của mình trước cái chết. Bất kì cảnh nào có xuất hiện Brad Pitt (thần chết Joe Black), cảnh đó đều trở nên hấp dẫn, và thú vị. Đặc biệt là khi anh xuất hiện bên cạnh Susan (Claire Forlani) – con gái út của ngài chủ tịch Parrish (Anthony Hopkins). Một cô gái xinh đẹp, thông minh, đôi mắt buồn, nụ cười rất tươi, trước khi Joe Black xuất hiện, Susan và Drew (Jake Weber) là một đôi, nhưng ở họ không có tình yêu, Jake là một người tham vọng, là cánh tay phải của Parrish chính vì vậy, sự kết đôi của họ giống như một sự sắp đặt tốt đẹp cho tương lại của công ty và tương lại của Susan. Tuy nhiên, khi Joe xuất hiện, Susan bừng lên một ánh sáng của tình yêu, ánh sáng bất diệt và trái tim đầy lửa tình, cô tìm thấy đam mê, thấy nhiệt huyết, thấy những xúc cảm mà cô chưa từng có như cô đã bị “tiếng sét ái tình” đánh trúng. Ở họ ta không thấy nhiều sự lãng mạn, vì thực chất, thần chết không biết yêu, nhưng khi họ bên nhau ta thấy sự rụt rè, sự mến cảm rất tự nhiên của một thứ cảm xúc dễ lây lan của cái gọi là tình yêu. Ta như cảm được cái cảm mà họ đang ươm trong bản thể mỗi người, nó ngày một lớn dần, và nở bung thành thứ tình yêu của sự hy sinh, của số phận. Ban đầu cha của Susan khuyến khích cô con gái tìm được một tình yêu như thế, nhưng rồi khi biết con gái mình yêu thần chết, ông đã phản đối, nhưng trước quyền lực của thần chết, ông chỉ có tìm cách đưa ra lý lẽ biện minh cho Joe thấy thế nào mới thực sự gọi là tình yêu. Anthony Hopkins thực sự đã làm cho vai diễn một người đàn ông quyền lực thông minh nhưng hiểu và thông cảm về cuộc sống của người khác, nên hình ảnh của ông rất dễ chịu, vừa là một người cha dịu dàng, vừa là một doanh nhân khôn ngoan và biết kiềm chế trong những tình huống khó khăn nhất.

Meet Joe Black, Brad Pitt

Thêm nữa khiến phim này thực sự lôi cuốn vì cảnh quay trong phim rất đẹp, những cảnh quay cận cảnh rộng trong quán cafe, toàn cảnh khi Susan và Joe gặp nhau, hay viễn cảnh những cảnh rộng quay bữa tiệc sinh nhật của ông Parrish, rồi toàn cảnh trong tòa biệt thự của ông chủ tịch, rất đẹp, chỉ cần dừng hình ta cũng có thể có một bức ảnh đẹp và giàu cảm xúc. Thực sự mà nói điều đó đã khiến cho bộ phim trở nên đẹp hơn nhiều, rất nhiên cái đẹp ở đây đơn giản và thực tế hơn nhiều với những cảnh đẹp rực rỡ như trong phim Life of Pi hay Avatar… Cái đẹp mang lại cảm xúc về tình yêu, về sự cô đơn, về nỗi buồn, và về cuộc sống.

Vậy đấy, câu chuyện không thực sự hấp dẫn, nhưng diễn viên tuyệt vời, và những cảnh quay đẹp cũng khiến cho bộ phim trở nên đẹp ở những khía cạnh về sắc diện và là nhân tố quan trọng để tôi vẫn sẽ khuyên bạn nên xem, hơi dài một chút, nhưng hoàn toàn ổn để giải trí, để tìm thấy chút ý nghĩa gì đó trong tình yêu, đó là sự hy sinh và sự mong đợi cho người mình yêu hạnh phúc.

Comment