Moonrise Kingdom khung cảnh mở ra là một hòn đảo nhỏ, màu sắc thiên về sắc xanh, một ngôi nhà có hàng rào khá kì quặc trong đó 3 đứa trẻ đang chúi đầu vào máy hát đang bật một đoạn giới thiệu về nhạc giao hưởng, một đứa con gái mặc váy ngắn mặt lầm lì, cầm ống nhòm và nhìn ra ngoài cửa sổ. Mới chỉ gam màu đấy thôi đã đưa ta đến một xứ sở diệu kì nào đó, nơi pháp thuật tồn tại, nơi những đứa trẻ sống trông một ngôi làng, mà cạnh ngôi làng đấy là khu rừng nơi mụ phù thủy độc ác đang tìm cách bắt nàng côgn chúa xinh đẹp đang sống hạnh phúc trong một tòa lâu đài kiên cố để rồi chàng hoàng tử từ xứ sở xa xôi tình cờ đi qua và cứu thoát nàng công chúa. Hãy cứ để trí tưởng tượng bay xa cho đến khi quay trở về một câu chuyện cổ tích thời hiện đại, khi mà mọi ma thuật đều bị loại bỏ, một hòn đảo bình thường, những con người bình thường, không có phù thủy, không có Người Thiếc (phù thủy xứ OZ), không có Mad Hatter (Alice in wonderland), để gặp hai đứa trẻ 12 tuổi, yêu nhau, dắt nhau đi trốn trước sự tìm kiếm của người lớn, một phiên bản Romeo và Juliet của trẻ con nhưng khoan dung hơn, đẹp hơn, và đáng yêu hơn nhiều.

Vậy đây là phim trẻ con, chắc chắn rồi, phim về tình yêu thủa con trai còn chưa dậy thì, còn con gái dậy thì đang bắt đầu trở nên mơ mộng, và già dặn, cái tuổi phải mặc áo ngực, tuổi thích đọc sách cái mà đề cao phái nữ… Sam, câu bé mồ côi cha mẹ, có nhiều kĩ năng về việc sống trong rừng, tính cách thông minh, cứng cỏi hẹn với Suzy , cô bé sống tách biệt với gia đình, mơ mông và luôn chìm vào thế giới riêng với cái ống nhòm luôn luôn bên cạnh mà theo lời cô bé để cô cảm thấy mọi thứ gần gũi hơn. Chúng hẹn nhau, cùng trốn đến một địa điểm định trước, cắm trại, yêu nhau và tránh xa mọi người, phần còn lại của ngôi làng bắt đầu đi tìm kiếm hai đứa trẻ, từ đó một loạt bi hài kịch diễn ra. Dưới giọng kể của Wes Anderson (đạo điễn của Fanstatic Mr.Fox), câu chuyện đã diễn ra vô cùng thú vị.

Cái thú vị đầu tiên chính là màu phim và cách bộ phim diễn biến, màu thiên về sắc xanh của cây cối, và màu nâu của bộ đồ hướng đạo sinh. Màu phim được tô lên một bức tranh mà trên đó là những khuông nhạc của một bản nhạc cổ điển mà ngay từ đầu tim Wes Anderson đã đặt vào, ban đầu bản nhạc được chơi riêng rẽ bởi từng bộ nhạc cụ của dàn nhạc giao hưởng, bộ dây, bộ gỗ, bộ đồng… từng bộ nhạc cụ tấu lên cùng một bản nhạc, cùng giai điệu nhưng với các âm sắc khác nhau như tính cách riêng rẽ của từng nhân vật, rồi sau đó cả dàn nhạc hòa trộn vào tạo chơi lại chính bản nhạc đó tạo thành một thể hoàn chỉnh, một bản hợp âm với nhiều cao độ, giàu cảm xúc, là những âm thanh được kéo dài và lả lướt của bộ dây, hay thanh âm trầm bổng của bộ gõ… tất cả trộn vào nhau tạo thành một bản nhạc hoàn chỉnh, một hòn đảo cá tính, một bối cảnh cuốn hút.

Một bộ phim pha nhiều tính kịch, những nhân vật được đẩy lên thành những nhân vật đậm chất thơ mà nhưu Sam nói, Thơ đôi khi không cần gieo vần, nó như là sự sáng tạo hơn. Không có vần nhịp, những nhân vật đôi khi cứng nhắc trong cách biểu cảm, trong ngôn ngữ giao tiếp nhưng trong đó là những tính cách rất riêng, những tính cách khiến người xem bật cười, trầm trồ thú vị, ông đại úy cảnh sát không vở tưởng khô khan nhưng lại thầm yêu mẹ của Suzy, và có một trái tim nhạy cảm dám đối đầu với ban an sinh xã hội nơi muốn đưa thằng bé Sam mồ côi về cho vào trại tế bần. Huynh trưởng hướng đạo sinh Scout (Edward Norton) một người nguyên tắc, cứng nhắc và nghiêm túc nhưng dũng cảm, và nhiệt huyết…. Mỗi tính cách là một nốt nhạc của bản tổng phổ hoàn chỉnh cái mà làm một hòn đảo đơn điệu trở nên đầy sức sống.

Câu chuyện đưa chúng ta những người lớn trở về lại thời học sinh, cái thời bắt đầu biết yêu, bắt đầu biết đến những khác biệt giới tính, những tò mò giới tính, những nụ hôn đầu tiên, những cái chạm khuôn ngực con gái đang vồng lên sau lần áo, trong thời ấy mọi thứ thật đẹp trong trẻo như cái màu xanh vàng của bộ phim, một cột mốc đáng nhớ, những kỉ niêm khó quên, những cuộc phiêu lưu nhỏ nhỏ của trẻ con, thế giới người lớn lúc đó dường nhưu không tồn tại, hoặc giả ở đâu đó bên ngoài mà không thể xâm chạm vào thế giới của trẻ con với những câu chuyện lãng mạn nhiều màu sắc cổ tích, nhiều mơ mông.

Dàn diễn viên người lớn quá khủng: Bruce Willis, Edward Norton, Bill Murray, Tilda Swinton,…, dàn diễn viên nhí đặc biệt là Sam dễ thương như Harry Porter hồi bé, Syzy thì như Hermione rất xinh, thật đẹp đôi. Âm nhạc giàu chất thơ, màu sắc của một pallette màu tươi sáng, trong trẻo… tất cả hợp lại thành một bản hòa tấu tuyệt vời, gần gũi, một bộ phim gia đình không thể chê vào đâu được, một điển hình cho sự sáng tạo vô bờ của Hollywood.

SHARE
Previous articleLost
Next articleThú tội
I’m almost never serious, and I’m always too serious. Too deep, too shallow. Too sensitive, too cold hearted. I’m like a collection of paradoxes. (Ferdinand von Schrubentaufft)

Comment