Tuấn Lalarme

Paris ở Sài Gòn

Tuổi trẻ cho bạn đặc quyền của lạc lối, bạn có thể buông mình vào rất nhiều những cuộc vui thâu đêm suốt sáng và luôn luôn tràn đầy năng lượng. Nhưng đến một lúc, bạn sẽ nhận ra rằng, đặc quyền lạc lối của tuổi trẻ đã dừng lại, bạn đã trưởng thành, bạn là một người đàn ông với rất nhiều ràng buộc và trách nhiệm, và những cuộc vui của bạn sẽ được gói gọn trong một khung giờ, với sự kết thúc bằng ánh mắt đưa xuống nhìn đồng hồ khi đêm đã khuya. Bạn chọn một lối sống khác, tận hưởng theo một cách khác cho những thú vui khi màn đêm buông của mình.


Hay ít nhất đó là điều mà tôi đã nhận thấy cho chính bản thân mình trong những chuyến hành trình được bắt đầu khi mặt trời tắt bóng và những vì sao lấp lánh treo lơ lửng trên nóc những toà nhà cao tầng của thành phố giàu năng lượng bậc nhất Việt Nam như Sài Gòn. Rời văn phòng vào lúc 19h, kẹt xe là một rào cản ngăn người ta trở về nhà. Những dòng xe cộ ồn ào và tất bật ngoài kia như một núi tín hiệu chỉ dẫn cho bạn đến với những quán bar đang đợi khách đến thưởng thức một ly Draught Beer trong Happy Hour. Một thú vui gọn gàng, tránh khói bụi, không tốn kém và thật khiêm tốn. 


Đôi khi đàn ông chỉ cần có vậy, ngồi thư thái trong một quán bar không quá ồn ào, chút nhạc Jazz chơi từ máy đọc đĩa than, một bản nhạc của Louis Amstrong, bạn sẽ cảm tưởng mình đang ở Paris những năm đầu thế kỉ 20, nơi những người nghệ sĩ “ham chơi” nhất tìm đến để tìm cảm hứng cho các ca khúc, cho những bức hoạ, hay cho một cuốn tiểu thuyết đậm tính triết lý. Sài Gòn đôi khi giống như Paris của thế kỉ 20, ở những thời điểm như vậy, không quá muộn, không quá sớm, lưng chừng với một anh chàng batender hay cười, hoặc một cô gái batender cá tính. Và bạn có thể chìm đắm trong không gian đó để thụ hưởng sự độc thân, hoặc những thời điểm được một mình, nghĩ về thế giới và biết rằng, mình thật nhỏ bé trong thế giới này để mà phải lo lắng quá nhiều cho thế giới.

Yoko Cafe lúc chưa có dịch Covid-19


Một lần tôi ngồi ở Hard Rock, cũng tầm 19h, một ly bia tươi, cuốn sách Khải Hoàn Môn để trước mặt, tôi mới mua, vì muốn tìm lại cho mình chút vị Paris nào đó trong câu chuyện kể về một người đàn ông sống trong một thời xa xôi đang phải tị nạn ở thành phố hoa lệ và cuộc sống của anh là những buổi tối trời đến những nơi khác nhau trong Paris, uống những loại rượu khác nhau, yêu một người phụ nữ và cố gắng cứu chuộc lại cuộc đời khốn khổ của mình. Khải Hoàn Môn những năm 30 trước chiến tranh thế giới thứ 2, và Sài Gòn những năm lơ lửng của thế kỉ 21, có những nét sống nhau đặc biệt trong việc giúp người ta trải qua những buổi tối mát trời sau một ngày dài nắng gắt.


Có rất nhiều sự lựa chọn ở đất Sài Gòn này. 


Nếu bạn chán cảnh bình lặng và cô đơn, Yoko Cafe ở quận 3 là một sự lựa chọn thú vị. Nơi tôi vẫn thường tìm đến sau 9h tối để thưởng thức nhạc với những ban nhạc underground không quá ồn ào nhưng chất, theo cách mà bạn sẽ thưởng thức những ca khúc cũ và mới, từ nhạc nước ngoài đến nhạc Việt Nam trong thứ ánh sáng mờ ảo của một khung cảnh có phần lãng mạn, cổ điện, đâm chất phương Tây với cô chủ quán Á Đông trong bộ váy sườn xám mà cô tự may để tô điểm thêm cho vẻ hoà hợp của nơi trộn lẫn khách đến từ nhiều nơi trên thế giới. Như Paris, khi bạn ngồi trong một quán bar gần đồi Montmartre, bạn sẽ nhận ra rằng, trước mặt mình là Paris, nhưng xung quanh mình là rất nhiều người đến từ những quốc gia khác. Paris là một tổ hợp của màu da, còn Sài Gòn là một tổ hợp của những thói quen đến từ nhiều miền khác nhau trên thế giới.


Với sự phát triển năng động của một thành phố trẻ, những toà nhà lớn chứa trong (trên) mình những quán bar ở rooftop với tầm nhìn ấn tượng trong không khí thoáng mát và ở bên dưới là một Sài Gòn đang trong được trang trí bằng những sắc màu rực rỡ của một mùa lễ hội sắp đến với Giáng Sinh và Năm Mới. Tôi có thể chọn Social Club ở khách sạn Hotel des Arts (một cái tên rất Pháp) hay Chill Skybar – một trong những quán bar có tầm nhìn đẹp nhất thành phố. Hoà mình trên đó, bạn hoà mình vào một không khí tuyệt diệu với bạn bè và tận hưởng một niềm vui nho nhỏ của sự ồn ào và những phút giây âm nhạc để bạn quên đi hết mọi mệt mỏi của cuộc sống.

Một người đàn ông tĩnh lặng sẽ yêu thích Paris ở sự mâu thuẫn vốn có của con người. Sự ồn ào ở vẻ bề ngoài. Sài Gòn có đầy đủ đặc tính đó. Nơi cô đơn trộn lẫn với bạn bè, nơi tĩnh lặng trộn lẫn với sự ồn ào phá cách. Nơi những người phụ nữ đẹp làm lộng lẫy thứ ánh sáng buổi đêm để làm cho bóng tối chỉ là một kẻ tòng phạm của vẻ đẹp, họ trưng diện, họ làm cho Sài Gòn về đêm mang một vẻ đẹp khó thở, còn đàn ông, bên những cốc rượu của mình, đang cố gắng làm cho cuộc đời mình trở nên đáng sống và ý nghĩa.

……

Bài viết gốc trước khi biên tập để đăng trên tạp chí Đẹp năm 2020 hoặc 2019 gì đó. Tôi quên mất tiêu.

Exit mobile version