Tuấn Lalarme

Perfect Blue – Ba sắc thái của ảo mộng


Tôi là một người rất ít khi coi phim hoạt hình nói chung và anime nói riêng. Sau vụ lùm xùm về chuyện bộ phim Black Swan của Darren Aronofsky đã “lấy cảm hứng” (hay lấy cắp) khá nhiều phân cảnh biểu tượng của Perfect Blue (Satoshi Kon), tôi đã thử xem bộ phim này. Và wow…Perfect Blue với tôi nằm ở một đẳng cấp khác, và Satoshi Kon là đạo diễn bậc thầy trong việc lột tả tâm lý con người, trình diễn thế giới J-pop những năm 80 đầy chiêu trò, cám dỗ và tuyệt vọng.
    

(Bài viết có tiết lộ nội dung phim)

SASAENG FAN, TÌNH YÊU THẦN TƯỢNG LÀ CÁI CỚ CỦA TỘI ÁC


Trong căn phòng dán dày đặc hình ảnh của nữ ca sĩ nhạc pop Mima Kirigoe, gã cần mẫn gõ từng dòng chữ mô tả lại cuộc sống thường ngày của cô, như thể gã mới chính là Mima Kirigoe thứ thiệt. Thậm chí đến Mima cũng không thể nhớ được những tiểu tiết ấy, hôm nay mình bước khỏi tàu bằng chân trái hay chân phải, đã đi siêu thị mua loại sữa nào,…

Dưới sàn diễn hội chợ, gã đưa bàn tay ngang tầm mắt mình và để Mima nằm gọn trong lòng bàn tay. Chỉ vì hắn yêu thích cô ta. Muốn chiếm hữu cô ta. Bảo vệ cô ta bằng mọi cách. Gã điên lên và tẩn cho những tên nhãi ranh đang phỉ báng Mima. Gã tan vỡ con tim khi nghe tin cô rời nhóm để bắt đầu sự nghiệp của một diễn viên chuyên nghiệp.


Trong tiệm bán băng đĩa, gã giận dữ khi những tên đàn ông bàn tán về chuyện Mima vừa thực hiện một cảnh hiếp dâm trong phim, rằng cô ta giờ đã là đồ dơ bẩn, không thể nào quay lại được như trước nữa.

Trong trái tim và trí óc gã, luôn chỉ có một Mima ca sĩ, hát hay, xinh đẹp và thuần khiết, tuyệt đối không thể có một Mima diễn viên thực hiện những cảnh quay rẻ tiền chỉ để kiếm được chút danh tiếng. Nỗ lực “bảo tàng thơ ngây” của hắn đã đưa hắn vào con đường tội ác và vấy máu.  

ẢO MỘNG ĐẾN SHOWBIZ LÀ CON ĐƯỜNG MỘT CHIỀU

Trong mắt Mima, trở thành diễn viên là ước mơ, là khao khát. Cụm từ “hi sinh vì nghệ thuật” trở thành “trái táo thối bọc đường” cho việc kiếm tiền của người quản lý Tadokoro đến từ công ty chủ quản. Gã chỉ coi cô như con gà đẻ trứng vàng, thúc đẩy cô thực hiện những bộ ảnh khỏa thân, những cảnh nóng tàn bạo khiến cô sang chấn tâm lý và trở về căn phòng tuyệt vọng của mình trong một tâm trạng tuyệt vọng không kém. “The old Mima can’t come to the phone right now. Cause she’s dead”. Một khi đã vấy tay vào những chiêu trò để nhanh chóng nổi tiếng, là chấp nhận thanh danh của mình đang đi trên con đường một chiều.

Và hình bóng cũ của Mima không ngừng quay về. Trên tàu điện ngầm sau những buổi shoot cực nhọc. Trên phim trường khi cô đang tập trung quay và nhớ thoại, nó trở lại để trêu ngươi hiện tại của cô. Thậm chí khi cô trở về nhà, nơi được xem là riêng tư nhất, nó lại hiện ra và giày vò thiên lương của cô. Người ta nói, bạn có thể lừa dối tất cả, nhưng không thể lừa dối chính mình. Bạn có thể mặc kệ những lời thiên hạ đàm tiếu, mặc kệ cánh báo chí giật gân, nhưng bạn không thể mặc kệ những suy nghĩ trần trụi và sâu thẳm trong đáy lòng mình. 

THÀ ĐƯỢC BUỒN LE LÓI SUỐT TRĂM NĂM

Người tội nghiệp nhất là người không muốn và không thể chấp nhận sự thật. Rumi – người quản lý của Mima không chấp nhận rằng mình chỉ là một ca sĩ nhạc pop hết thời, xuống sắc và lên cân, phải đổi nghề để kiếm sống. Mỗi ngày được thấy Mima xinh đẹp, mơn mởn, căng tràn sức sống; là thêm một ngày khiến cô cảm thấy nhói đau vì thất bại trong quá khứ. Mima là một bản thể đối lập của cô, cũng chính là thứ cô hằng mong muốn. Có lẽ cô đã “tự kỷ ám thị” như thế đến hàng trăm lần khiến cô tin rằng mình mới chính là Mima thật. 

Khi cô băng qua đường, chiếc xe tải rọi đèn pha vào mà cô ngỡ như mình đang được đứng trên một buổi diễn thế kỷ. Ánh mắt cô long lanh và đầy man dại. Cô đưa hai tay lên như đang được đứng trong thời khắc vinh quang nhất cuộc đời nghệ sĩ, như “một phút huy hoàng rồi chợt tắt”. Và có lẽ ai xem phim rồi cũng hiểu, Rumi mới chính là diễn viên đại tài của bộ phim này và chính cuộc đời cô ấy, chứ không cần phải cố gắng trở thành một Mima nào khác.

Exit mobile version