Để bắt đầu xem một bộ phim như Philadelphia chúng ta cần hiểu một chút về hoàn cảnh lúc bộ phim đó ra đời. Bệnh AIDS mới được phát hiện cách thời điểm 1993 gần 1 thập kỉ, vào thời điểm đó nhận thức về căn bệnh và sự lây lan còn mơ hồ và gây nỗi hoang mang trong cộng đồng. Thêm vào đó, đồng tính là một vấn đề nhạy cảm, được liên hệ trực tiếp đến bệnh AIDS càng khiến cho những người đồng tính bị xa lánh, và họ càng né tránh và đối diện với chính con người mình. Trong bối cảnh gây nhiều tranh cãi đó, Philadelphia ra đời, là một bộ phim đầu tiên của Hollywood về căn bệnh AIDS, thông điệp của bộ phim vẫn chưa bao giờ cũ cho đến thời điểm hiện tại, khi căn bênh thế kỉ đó vẫn chưa tìm được phương thức điều trị, cũng như vấn đề về đồng tính không hẳn đã trở thành điều bình thường trong xã hội hiện đại.
Câu chuyện phim kể về Andrew Beckett (Tom Hanks), một luật sư mới ra trường, tài năng làm việc cho một hãng luật hàng đầu tại Philadelphia, anh đang được cất nhắc thăng tiến lên cấp bậc mới. Anh được ban quản trị giao cho một vụ mà khách hàng của trường hợp này được xem là quan trọng nhất của hãng. Tuy nhiên, vài ngày sau, một luật sư phát hiện anh có vết loét trên trán, sau đó, vì một lý do được ban quản trị đưa ra là do năng lực không đủ tốt, Andrew bị sa thải. Nhưng Andrew không cho là vậy, anh cho rằng mình bị sa thải là do căn bệnh AIDS mà anh đang bị khiến người khác xa lánh và lo sợ về mình. Cho rằng bị phân biệt đối xử, Andrew quyết định kiện công ty đã sa thải anh. Tuy nhiên, hãng luật anh đã từng làm việc có quyền lực lớn ở Philadelphia nên không có luật sư nào chịu đứng ra bảo vệ anh trước tòa, cho đến khi anh Joe Miller (Denzel Washington), một viên luật sư quèn đóng quảng cáo trên tivi đứng ra nhận vì sự cảm thông và muốn được chú ý hơn từ công luận sau lần đầu tiên từ chối vì Miller không ưa thực sự người đồng tính. Hành trình tìm công lý của Andrew và Miller được đưa ra trước tòa án.
Câu chuyện phim được thể hiện dưới hai khía cạnh nơi hai vấn đề nổi cộm đang gây tranh cãi tại thời điểm đó được lồng vào. Phòng xử án, và cuộc đời bên ngoài phòng xử án của Andrew Beckett. Đạo diễn Jonathan Demme và biên kịch Ron Nyswaner đã tạo cho bộ phim một vỏ bọc không kịch tính khiến ta không cần phải băn khoăn và nghĩ đến những “cliché” cổ điển thường có trong các bộ phim về xử án tại tòa. Thực sự vậy, nó cho ta một bối cảnh hoàn hảo để không thực sự căm ghét những người sa thải Andrew Beckett, hay thương hại anh. Một cái kết với thắng lợi dành cho Andrew là điều không khó đoán, nhưng nó được làm tối giản đến mức ta không mừng vui hay không thực sự cảm động ở chiến thắng đó. Ngay bản thân Andrew cũng cảm nhận được điều mà mọi người xa lánh mình là không thể tránh và anh cảm thấy đau khổ khi phải kiện. Đối với Andrew anh chỉ muốn một vấn đề vi pham luật pháp như phân biệt đối xử phải được làm cho đúng, vì Andrew như anh nói trước tòa là một người yêu thích luật pháp nên đã chọn luật để theo đuổi. Ngay cả luật sư người đại diện cho hãng luật cũng phải thì thầm “Tôi ghét vụ án này”.
Andrew là một người mạnh mẽ, và không trốn tránh sự thật về bản thân mình, có lẽ vì thế, khi những cảnh quay được chuyển sang khía cạnh đời tư với gia đình và người tình Miguel (Antonio Banderas) ta thấy sự ấm áp của tình thương, sự chấp nhận. Sự tinh tế và giản đơn trong các cảnh quay đó đã mang đến một cảm giác khác về căn bệnh không lây qua những đường tiếp xúc thông thường như hô hấp, bắt tay… này, điều mà những người chưa đủ hiểu biết luôn sợ và xa lánh.
Quả thực, một tượng vàng Oscar dành cho Tom Hanks thực sự xứng đáng, diễn xuất của anh mang đến cho nhân vật một hình ảnh rất chân thực về một luật sư trẻ đầy triển vọng đang đối diện cái chết, sẵn sàng đón nhận cái chết. Cảnh quay tại căn hộ anh, khi Miller đang cố làm việc trên những câu hỏi mà Andrew sẽ trả lời tại toà án. Miller dường như chìm trong một thế giới khác, nơi bản Opera mà anh yêu thích đươc cất lên, anh đắm say trong tiếng hát, lời nhạc. Một sự mặc khải hay một dấu hiệu của cái chết đã gần kề? Tom Hanks đã thực sự để lại một dấu ấn sâu sắc tại bộ phim này trong suốt chiều dài sự nghiệp của mình.
Một vấn đề mà ở thời điểm hiện tại đã được nhắc đến nhiều và có cái nhìn khách quan và bình đẳng hơn nhưng không vì thế mà bộ phim trở nên cũ. Nó đánh thẳng vào tâm lý sợ hãi về những điều chưa biết và được cho rằng trái tự nhiên của mỗi người, nó đưa ta vào sự tự vấn lương tâm liệu ta có bao giờ phân biệt đối xử với những điều ta e ngại trong cuộc sống của mình không?