Tuấn Lalarme

Scarlett Johansson: Tôi không giỏi che giấu cảm xúc

Ngay cả đối với những diễn viên tài năng và thông minh nhất, vẫn có nhiều nguy cơ mà tác phẩm họ tham gia gặp thất bại, nên thật hiếm thấy những khoảnh khắc mà dự án nối tiếp dự án, tất cả đều đạt thành công. Vậy mà Scarlett Johansson đang thực sự làm được điều đó. Nửa đầu năm 2019, cô thủ vai trong Avengers: Endgame – phim có doanh thu toàn cầu cao nhất mọi thời đại, đồng thời phim riêng về nhân vật Black Widow của cô cũng được lên lịch phát hành vào tháng 05/2020. Nửa cuối năm 2019, Marriage Story và Jojo Rabbit – hai tác phẩm có quy mô nhỏ hơn, đem lại cho cô sự tán thưởng của giới chuyên môn, giúp cô gặt hái đề cử về diễn xuất (với Marrige Story) trong mùa giải Oscar vừa qua.

Mọi thứ dường như khiến Scarlett Johansson tự hào, đồng thời băn khoăn. “Tôi đã làm việc thật sự chăm chỉ trong một thời gian thật sự dài. Nên có lẽ đây chính là quả ngọt,” cô nói, trong tư thế nửa ngồi nửa nằm trên ghế sofa tại một studio chụp ảnh ở New York vào cuối ngày làm việc dài. Có vẻ cẩn thận toát ra từ câu nói, không phải kiểu thể hiện sự bất an hay thiếu tự tin, chỉ là Scarlett thuộc tuýp người không ăn mừng điều gì đó quá sớm. “Tôi chắc chắn là kiểu người cầu toàn (waiting for the other shoe to drop,) nhưng tôi đang học cách thay đổi thói quen đó,” cô cho biết.

🍀🍀

Scarlett Johansson 35 tuổi, và đã làm việc 25 năm. Cô đóng phim từ năm lên 9 khi tham gia North; năm 13 tuổi nhận vai quan trọng trong The Horse Whisperer, 18 tuổi gây đột phá với Lost in Translation, khởi đầu sự nghiệp diễn viên trưởng thành. Nhưng không phải mọi việc đều dễ dàng, cô nói: “Theo thời gian, cảm xúc của tôi với công việc cứ héo úa và trôi tuột dần. Nhiều lúc tôi thấy mình chẳng thể cảm nhận được điều gì quan trọng hoặc gây hứng thú với mình nữa.”

Giờ đây, những lo lắng đó dường như ít quan trọng hơn, là bởi cô đã làm mẹ (con gái cô, bé Rose, đã lên năm), cô có những ưu tiên khác. “Giờ tôi đã có con… không phải bây giờ tôi không bị nghề nghiệp chi phối nữa, tôi đoán là mình vẫn bị ảnh hưởng bởi nó nhưng ở những khía cạnh khác với quá khứ. Trước đây có lẽ tôi đặt nặng việc người khác nghĩ gì về mình cũng như những va chạm trong nghề, giờ thì tôi không còn lo lắng điều đó. Tôi đang ở thời điểm tốt trong sự nghiệp, thời điểm mà bản thân có thể thoải mái chờ đợi những dự án tốt.”

Scarlett Johansson nói Jojo Rabbit chính là một trong những tác phẩm như vậy, cô biết điều này ngay khi đọc kịch bản của Taika Waititi. “Kịch bản thật tuyệt. Đó là một viên ngọc quý. Ý tôi là: nó hoàn hảo. Tôi đã đọc rất nhiều kịch bản trong hơn 20 năm qua, và khi bắt gặp thứ gì đó vừa chặt chẽ, vừa thú vị lại cảm động lẫn khác thuờng, tôi luôn kiểu như ‘Ồ, nó thật đặc biệt.’ Và tôi nghĩ Taika đủ khả năng hoàn thành nó theo cách mà nó xứng đáng được thực hiện.”’

Và cũng ngay giây phút đọc kịch bản Jojo Rabbit, cô lập tức biết mình nên diễn như thế nào vai Rosie, một người mẹ mắc kẹt giữa cậu con trai nhỏ tuổi thần tượng Hitler và những mệnh lệnh của lương tâm. “Nhân vật Rosie như sống dậy từ trang giấy. Trong tâm trí tôi, cô ấy là người ấm áp, dịu dàng và đem lại cảm giác an toàn cho người khác. Tôi muốn thể hiện cô ấy như vậy, một người hoạt bát, tràn đầy yêu thương, để mọi người sẽ thực sự cảm thấy mất mát sâu sắc khi cô không còn hiện diện. Tôi yêu cô ấy. Tôi phải nói điều này bởi tôi đã thật sự yêu cô ấy.”

Sau Jojo Rabbit, cơ hội lại tiếp tục đến với Scarlett Johansson khi trở thành một nửa của cặp vợ chồng chuẩn bị li hôn trong bộ phim Marriage Story. Trước đây, khi mới hơn 20 tuổi, cô suýt nữa đã cộng tác với Noah Baumbach, biên kịch kiêm đạo diễn của Marriage Story. Khi dự án thất bại, cô nghĩ Noah sẽ không bao giờ liên lạc lại với cô. Nhưng rồi vài năm sau, anh hẹn gặp, tiết lộ với cô rằng anh đang viết một câu chuyện về li hôn, và cô thì kể với anh cô cũng đang trải qua tình trạng như vậy (với Romain Dauriac, lúc đó là người chồng thứ hai của Scarlett.)

Scarlett Johansson cẩn thận không cường điệu trải nghiệm cá nhân này. Một mặt, cô thừa nhận điều này phần nào đó giúp cô trong diễn xuất: “Tôi có chung trải nghiệm với nhân vật, hay với bất kì ai đã từng li hôn. Theo một cách nào đó, tôi hiểu được sự buồn vui lẫn lộn của nó, tất cả những cảm giác đan xen lẫn nhau mà nhân vật có. Tôi hiểu bởi tôi cũng đã trải qua nó.” Mặt khác, cô lại cho biết kinh nghiệm về điều này xuất phát từ kí ức về cuộc hôn nhân đổ vỡ của cha mẹ cô nhiều hơn là từ chuyện riêng của cô.

Hơn nữa, mặc dù cả cô và Adam Driver đều được khen ngợi hết lời bởi sự thuyết phục trong những khoảnh khắc miêu tả làm thế nào mà cuộc hôn nhân của họ lại ngày càng xấu đi dù cả hai đều còn yêu nhau, Scarlett Johansson nhấn mạnh rằng chúng hoàn toàn không phải là bộc phát ngẫu hứng. “Điều khiến ai cũng ngạc nhiên về phim đó là mỗi sự do dự, mỗi câu thoại dang dở, mỗi giây diễn viên nói, tất cả chúng đều đã được viết trong kịch bản. Chúng được viết quá tốt. Mỗi một từ phát ra từ miệng tôi đều được lên kịch bản hết, không có gì là ngẫu hứng. Noah viết cực kì cụ thể về chúng.”

Tất cả mọi thứ, với sự tinh tế và đồng cảm đáng ngạc nhiên, được miêu tả một cách vô cùng chi tiết: sự tréo ngoe độc hại ở đoạn cuối của một mối quan hệ (đặc biệt khi liên quan đến con cái); cách mà hai người, dù có ý định tốt, nhưng rồi bất ngờ nhận ra mình đang sa lầy; và cách mà sự phòng vệ chuyển thành đòn tấn công mạnh mẽ nhất. Chính trong giây phút tồi tệ nhất của cuộc xung đột, Baumbach thể hiện sự hài hước đáng kinh ngạc thông qua màn tung hứng diễn xuất giữa bộ ba diễn viên lão luyện Laura Dern, Alan Alda và Ray Liotta trong vai những luật sư đối lập nhau, nhưng đặc biệt nhất vẫn là ở phân đoạn cãi tay đôi một-một giữa Scarlett và Adam. Dường như ở cảnh này có thứ sức mạnh nào đó hòa trộn cùng trải nghiệm thực tế trong Johansson, báo hiệu điềm lành cho sự nghiệp sắp tới của cô.

Tôi hỏi Scarlett Johansson rằng cô nghĩ màn hóa thân của cô sẽ thay đổi ra sao nếu cô chưa từng li dị. Cô đáp: “Điều khác biệt nằm ở việc tôi có làm mẹ hay không. Nó thực sự có giá trị với tôi hơn là trải nghiệm li hôn. Bởi nói thật tôi chưa hề trải qua kiểu li hôn được thể hiện trong phim. Dĩ nhiên một phần của phim là hệ thống luật lệ, về thủ tục li hôn, về sự mệt mỏi của chúng, nhưng đó là trải nghiệm của riêng Noah hơn là của tôi. Còn trải nghiệm làm mẹ thì khác, nó thật sự rất có ích… Anh biết đấy, hiểu được thế nào là đồng-cha-mẹ – điều đó rất đặc thù. Khó để mà nuôi dạy con với người mà mình không còn gắn bó. Khó lắm, không đơn giản chỉ là mấy câu khẩu hiệu ‘phải thế này, phải thế kia…’ Nhưng tôi nghĩ cả tôi và chồng cũ đều đang làm điều đó theo cách tốt nhất có thể. Ta phải ưu tiên con mình trước tiên và đừng đặt bản thân vào giữa. Điều này có những thách thức riêng của nó.”

Tôi đề cập với Scarlett Johansson một quan niệm phổ biến: sau thất bại hôn nhân, con người thường chia làm hai nhóm – nhóm rút lui và nhóm tiếp tục quyết tâm với hôn nhân. Có vẻ mọi người cho rằng cô ở nhóm sau (bởi cô hiện đính hôn với Colin Jost của Saturday Night Live.) Và tôi hỏi cô liệu nhìn như vậy có quá đơn giản. Cô trả lời: “Yeah, đơn giản, nhưng cũng không phải không đúng. Tôi thích ý tưởng lập gia đình, xây dưng gia đình. Tôi nghĩ nó thật tuyệt. Tôi luôn muốn điều đó. Tôi cũng muốn nó trong cuộc hôn nhân trước đây giữa tôi và cha của con tôi. Chỉ là chưa đúng người mà thôi. Nhưng tôi luôn thích ý tưởng đó… Ý tôi là, tôi kết hôn lần đầu khi 23 tuổi (người chồng đầu của cô – cũng như người chồng thứ hai, cô tránh không nhắc tên anh – là Ryan Reynolds,) tôi đã không thật sự hiểu ý nghĩa của hôn nhân. Tôi nghĩ lúc đó tôi đã lãng mạn hóa nó. Giờ nó là một phần khác trong cuộc sống của tôi. Tôi cảm thấy mình đáp đất rồi, có thể dưa ra những lựa chọn tích cực hơn. Tôi nghĩ mình thực tế hơn chính mình trước đây.”

Noah Baumbach cho biết: “Khi tôi ngồi với cô ấy, điều đầu tiên cô nói với tôi là cô vừa li dị. Tôi nghĩ ‘Thật tệ.’ Nhưng nó có nghĩa là cô ấy có lí do để đồng ý đóng bộ phim này, chứ không phải từ chối nó… Nếu bạn muốn những diễn viên đem lại sự chân thật khi quay, và chỉ có họ mới có thể làm điều đó ngay tại thời điểm đó, thì cô ấy rất tuyệt về điều này. Ý tôi là, mọi thứ đúng y như vậy… Tôi cảm thấy mình đã xem lại phim rất nhiều lần bởi những gì cô ấy làm thật sự rất cá nhân, dù đó là do tôi viết ra.” Anh khen ngợi “sự chân thành và thực tế” cũng như “sự chính xác không hề nao núng” của Johansson.

💮💮

Nếu sự nghiệp và cuộc sống của Scarlett Johansson là minh chứng cho niềm tin và sự kiên quyết của cô khi theo đuổi bản năng thì những phẩm chất đó cũng đã nhiều lần khiến cô lâm vào tình huống khó chịu. Lần gần đây nhất là trong một cuộc phỏng vấn được đăng trên Hollywood Reporter vào đầu tháng 9, khi cô được hỏi về Woody Allen, người đã cùng cô làm 3 phim. Scarlett nói rõ rằng cô vẫn là bạn của ông và vẫn sẽ làm việc với ông khi có thể. Liên quan đến những cáo buộc lạm dụng tình dục từ con gái Woody là Dylan Farrow, Scarlett cho rằng: “Ông ấy vẫn vô tội và tôi tin ông.” Khi những suy nghĩ của cô được công bố, dư luận ầm ĩ với nhiều bình luận tiêu cực.

Đầu tiên, tôi hỏi Scarlett Johansson chung chung rằng tại sao cô thường nói những điều gây ồn ào. Câu trả lời của cô mạnh mẽ: “Tôi không phải là chính trị gia, và tôi không thể nói dối về cảm xúc của mình. Tôi không thể làm vậy. Đó đơn giản là một phần tính cách của tôi. Tôi không muốn gọt giũa bản thân, hay tiết chế những gì tôi nghĩ hoặc nói. Tôi không thể sống như vậy. Đó không phải là tôi. Và tôi cũng nghĩ rằng khi bạn có sự chính trực như vậy, nó sẽ đụng chạm người khác, theo cách không đúng lắm. Và chắc điều này giống với cái giá cho một khóa học, tôi đoán vậy.”

Sau đó, chúng tôi thảo luận về lùm xùm của Allen. Mặc dù cảm thấy tiếc rằng những gì cô nghĩ là nguyên nhân kích động báo giới lúc đó (và có thể là cả bây giờ) khuếch đại chủ đề lên, Scarlett cho biết lời của cô đã được trích dẫn chính xác và đó là quan điểm của cô. “Mặc dù nhiều lúc tôi cảm thấy mình sẽ bị tổn thương khi nói lên ý kiến dựa trên kinh nghiệm và đúc kết của bản thân về điều gì đó – tôi biết chúng có thể bị tách ra khỏi ngữ cảnh, nhiều người sẽ phản ứng mạnh về nó, tôi vẫn nghĩ thật nguy hiểm khi phải kiềm chế cách bạn thể hiện bản thân chỉ vì sợ những phản hồi như vậy. Điều đó, đối với tôi, không phải là thức thời, mà là đáng sợ.”

Tôi hỏi cô liệu có lời chỉ trích nào khiến cô nghĩ rằng chúng đúng. Cô nói: “Tôi không biết – Tôi thấy gì thì cảm nhận nấy. Nó là trải nghiệm của tôi. Tôi không biết về Woody nhiều hơn ai cả. Tôi gần gũi với ông theo kiểu ông là bạn của tôi. Ngoài mối quan hệ đó, tôi không hiểu rõ gì hơn về ông.”

Có nhiều tranh cãi xoay quanh việc Scarlett Johansson nên hay không nên nói lên cảm nhận của mình, một trong số đó là phát ngôn đầu năm 2019 của cô đối với một phụ nữ đã lên tiếng về Woody: “Tôi không tin cố.”

“Vâng,” cô đáp, rồi im lặng một lúc. “Tôi rất hiểu nó gây khó chịu cho một số người như thế nào. Nhưng chỉ vì tôi tin bạn mình không có nghĩa là tôi không ủng hộ hay không tin tưởng phụ nữ. Tôi nghĩ phải xét riêng từng trường hợp, không thể chụp mũ đánh đồng mọi chuyện được. Nhưng đó vẫn là niềm tin cá nhân của tôi, là những gì tôi cảm thấy.”

Có thể hiểu được sẽ bất tiện thế nào khi tiếp tục nói về những điều này, cuối cùng Scarlett lên tiếng: “Tôi nghĩ nếu tôi muốn tiếp tục cuộc trò chuyện, nó nên được thực hiện riêng với những người liên quan và không công bố trên Vanity Fair…[Nếu cứ tiếp tục thế này] tôi không nghĩ có hiệu quả… nó rất dễ mất kiểm soát (it kind of feeds that sort of dragon).” Có lẽ nhìn lại sự việc cách đây không lâu liên quan đến Scarlett Johansson sẽ cung cấp cho độc giả nhiều thông tin hơn về điều này. Tháng 7/2018, cô thông báo rằng sẽ đóng chính trong tác phẩm Rub & Tug, dựa trên một sự kiện có thật về cuộc sống của một người nam do nữ chuyển giới thành có tên là Dante “Tex” Gill. Sau những phản đối rằng vai diễn nên thuộc về một diễn viên chuyển giới thật sự, cô đã phản pháo lại: “Nói với họ rằng hãy liên hệ với người đại diện của Jeffrey Tambor, Jared Leto, và Felicity Huffman để mà nêu ý kiến.” (Những diễn viên không chuyển giới này đều được tán dương khi thể hiện các nhân vật chuyển giới.) Không lâu sau đó, khi dư luận ngày càng dữ dội, Scarlett đã rút khỏi vai diễn, đồng thời đưa ra một tuyên bố dài hơn, mang tính hòa giải hơn.

Khi tôi đề cập đến chuỗi sự kiện này, Scarlett Johansson nói rằng lúc đó cô đã sai. “Tôi thấy rằng mình đã xử lí sai tình huống đó. Tôi đã không nhạy cảm trong phản ứng ban đầu về nó. Tôi không hoàn toàn nhận thức được cộng đồng người chuyển giới cảm thấy thế nào về việc ba diễn viên mà mình nhắc đến – cũng như về việc những diễn viên không chuyển giới nói chung – đóng vai người chuyển giới. Tôi đã không hiểu được điều đó – tôi chưa có kiến thức về nó. Vì vậy trong suốt thời gian xảy ra chuyện tôi đã học được rất nhiều. Tôi đã đánh giá sai tình huống… Nó là khoảng thời gian khó khăn. Như một cơn lốc vậy. Tôi cảm thấy khủng khiếp. Như kiểu bạn thấy mình chẳng thể phân biệt được điều gì tốt hay xấu.”

Tôi chỉ ra rằng sẽ nguy hiểm khi mà ai đó đọc được điều này – về cảm giác kinh khủng ra sao khi mất phương hướng trong việc nhận biết tốt xấu – và gán nó trở lại cho những phát biểu của cô về Woody Allen. Cô đáp “Vâng, họ sẽ như vậy. Như kiểu gậy ông đập lưng ông phải không?”

Scarlett Johansson có vẻ mệt mỏi và lo âu ở cuối chủ đề này. Mặc dù cô không cho rằng sự trau chuốt trong lời nói là điều cấp tiến, việc cố gắng thể hiện trung thực suy nghĩ của mình về những chủ đề nhạy cảm có thể mang lại quá nhiều nguy cơ. Thật kì lạ, chính những phẩm chất tuyệt vời để đánh giá một diễn viên – niềm tin mạnh mẽ, tinh thần dám mạo hiểm, suy nghĩ độc lập – khi mà máy quay tắt đi, lại trở thành khuyết điểm cá nhân. Nếu như một phần của những gì chúng ta yêu cầu diễn viên làm là giúp đỡ chúng ta vận hành thế giới, thì dường như Scarlett chỉ đang cố gắng thực hiện điều đó mà thôi.

🍀🍀

Black Widow – nhân vật biểu tượng đã đem lại danh tiếng không ngớt cho cô trong suốt thập kỉ qua, ngay cả khi cô có những tác phẩm khác cũng xuất sắc không kém – là vai diễn mà cô đã chủ động tìm kiếm, dù ban đầu không thành công. Khi lần đầu xem Iron Man, cô đã bị thu hút: “Tôi yêu nó. Tôi chưa bao giờ xem thứ gì giống như vậy trước đây. Điều đặc biệt là tôi không phải người hâm mộ siêu anh hùng hay dòng phim đó, nhưng nó (Iron Man) lại gây ấn tượng sâu sắc. Và tôi muốn cộng tác với Marvel. Dường như đó là một nơi hứng thú để làm việc.”

Scarlett Johansson đã liên hệ với chủ tịch Marvel Kevin Feige và ngỏ lời rằng muốn có một chỗ trong vũ trụ siêu anh hùng. Sau đó, cả hai đi gặp đạo diễn Jon Favreau khi ông đang tuyển diễn viên cho vai Black Widow trong Iron Man 2. “Tôi quý ông ấy,” cô nhớ lại. Nhưng rồi họ đã chọn người khác. Cô kể: “Lúc đó tôi đang đi thăm chồng (Ryan Reynolds). Tôi đang ở trong một khách sạn nào đó, rồi nhận được cuộc gọi, và thất vọng. Chuyện là vậy. Anh biết mà, cuộc sống cứ tiếp diễn thôi. Tôi chắc mình đã có đủ kinh nghiệm từ những lần bị từ chối trước đó rồi.”

Emily Blunt đã được chọn cho vai diễn, nhưng vài tuần sau đó, cô đã từ chối vì vấn đề lịch trình. Vậy là sau tất cả, vai diễn thuộc về Johansson. “Tôi không phải kiểu hay để bụng. Tôi đã rất phấn khích khi nhận đươc tin. Tôi gặp Jon lần nữa, và chúng tôi đã chuyện trò vui vẻ về việc tại sao trước đó họ không chọn tôi. Tôi hào hứng lắm. Tôi cực kì vui,” cô chia sẻ.

“Khi chúng tôi quay tập phim Avengers đầu tiên, chẳng ai biết liệu phim có thành công hay không,” cô nói và chỉ ra rằng trước đây cũng có nhiều phim phối hợp kiểu này và chúng thường thất bại. Nhưng không, Avengers đã làm được điều không tưởng, mở đường cho hồi kết Infinity War/Endgame bi tráng. Scarlett còn tiết lộ cô linh cảm rằng nhân vật của mình sẽ chết trước cả khi đọc kịch bản Infinity War. “Kevin Feige gọi tôi, theo thường lệ, để thảo luận về kịch bản. Nhưng rồi tôi chợt nghĩ ông ấy gọi tôi để nói điều đó. Tôi nửa bất ngờ – nửa đã đoán trước được, khi nghe tin. Tôi nghĩ tất cả chúng ta ai cũng biết rằng sẽ phải có mất mát lớn.”

Ở thời điểm đó, giả thuyết về phim riêng của Black Widow đã được đặt ra, nhưng không có gì là đảm bảo, và cô cũng không để tâm. “Tôi chưa bao giờ tin là phim sẽ được thực hiện. Tôi thậm chí vẫn chẳng thể tin được nó sẽ xảy ra cho đến tận khi đứng tại bàn để đồ ăn nhẹ dành cho ekip phim,” cô nói.

Tôi hỏi Scarlett Johansson rằng cô muốn và không muốn điều gì ở Black Widow. Cô nói: “Tôi không muốn nó [chỉ] là một câu chuyện về nguồn gốc nhân vật. Tôi không muốn nó [chỉ] là một câu chuyện về gián điệp. Tôi không muốn nó trông hời hợt. Tôi chỉ muốn làm phim khi nó thực sự phù hợp với nhân vật. Tôi đã dành nhiều thời gian để lột hết mấy lớp vỏ ngoài [của nhân vật,] vì vậy nếu phim không đủ sâu sắc, thì đừng làm. Tôi thấy hài lòng vì đã hoàn thành sứ mệnh của mình trong Endgame. Tôi hạnh phúc với điều đó. Vì vậy cần phải có lí do chính đáng để làm [Black Widow,] chứ không phải chỉ để vắt sữa.”

Gần đây, cô hay đề cập đến việc cô hi vọng rằng bộ phim sẽ “nâng tầm thể loại.” Cô cho biết: “Đó là mục tiêu của tôi. Phim nói về những điều gai góc, rất nhiều chấn thương tâm lí và nỗi đau. Tôi hi vọng nó sẽ truyền năng lượng cho mọi người vì tôi nghĩ Natasha là một người rất mạnh mẽ và truyền cảm hứng theo nhiều cách. Cô ấy đã vượt qua rất nhiều khó khăn, và cô ấy dũng cảm. Và việc nâng tầm thể loại, ý tôi là, tôi hi vọng nó bùng nổ, tràn đầy năng lượng và có tất cả những thứ thú vị tuyệt vời của thể loại, đồng thời tôi cũng hi vọng nó sẽ truyền tải được sự ngờ vực chính bản thân mình, nỗi bất an, niềm xấu hổ lẫn cảm giác thất vọng và hối hận. Nó chứa rất nhiều thứ khác nữa, không phải chỉ có chừng ấy. Nhưng tựu chung lại, tôi nghĩ, nó sâu sắc.”

Tôi nói với Scarlett rằng cô làm cho bộ phim nghe thật sự hay, nhưng một lần nữa cô lại hoàn toàn không thoải mái với suy nghĩ đó. “Anh còn nhớ chuyện đánh rơi chiếc giày lúc nãy không (ám chỉ sự cầu toàn, không vui mừng quá sớm, đầu buổi phỏng vấn cô đã nhắc đến)…” cô nói.

💮💮

Cái gì sắp xửa ra thì sẽ có dấu hiệu báo trước. Vậy mà thành công của Johansson lại không như vậy. Tôi hỏi cô cảm thấy sao khi thường được nhắc đến là “nữ diễn viên được trả lương cao nhất thế giới.” Cô trả lời: “Tôi không rõ. Tôi thấy nó giống điều gì đó vui vui. Khi anh nhắc đến nó, nghe thật chẳng thể tin được.” Cô cười: “Nghe như nó không thật vậy.”

Nhưng, tôi nói, nó có thể là thật mà.

“Yeah, có thể là thật. Nó hài hước vì người ta dùng nó để mô tả.”

Nhưng chắc chắn, tôi nói, nó không phải là một điều xấu?

“Chắc chắn không phải xấu – nó là điều tuyệt vời!” Lại cười. “Nó tuyệt vời, vì nó giúp tôi cảm thấy mình không cần phải làm việc quần quật mọi lúc. Tôi cứ từ từ mà làm, không cần phải nhận việc để kiếm tiền trang trải, điều mà về cơ bản ai trong bất cứ ngành nghề nào cũng quan tâm. Dĩ nhiên tôi cũng từng trải qua giai đoạn đó rồi. Vì vậy, thật tuyệt khi có [nhiều tiền], cảm giác cực xa xỉ luôn.”

Scarlett vừa nói vừa đứng dậy, đóng nắp hộp salad trái cây. Trời đã khuya và cô cần về với con gái, về với đời sống thực khó lường ngoài kia. “Khi có con, tôi nghĩ bạn cần bao dung ôm lấy mọi điều dẫu xa lạ nhất. Vì mọi thứ sẽ luôn mất kiểm soát, nếu bạn cố gắng kiểm soát chúng, bạn sẽ mất trí.”

🍀🍀

Cuối cùng, tôi muốn đề cập ba điều, tất cả đều liên quan đến những tác phẩm mới nhất của cô, hi vọng chúng sẽ giúp bạn hiểu hơn một chút về Scarlett, về việc cô là ai và như thế nào.

Điều đầu tiên có hình ảnh dây giày.

Cả Marriage Story và Jojo Rabbit đều là những lần đầu tiên làm mẹ trên màn ảnh của cô. Nhưng cả hai còn có một điểm chung đặc biệt nữa: những cảnh buộc dây giày, là Scarlett buộc cho những người cô yêu.

Điều thứ hai là đoạn đối thoại với diễn viên nhí Roman Griffin Davis.

Davis, 12 tuổi, đóng vai chính trong Jojo Rabbit, và em miêu tả Johansson, thủ vai mẹ em, như thế này: “Cô ấy thật sự đã giúp em. Cô nói em là người mới và sẽ cảm thấy sợ hãi. Cô khiến mọi thứ trở nên vui vẻ khi quay, nên em không hề cảm thấy áp lực khi làm việc nữa. Cô ấy là mẹ, và cũng là một diễn viên nhí, em luôn cảm thấy như vậy về cô. Cô có sự tích cực tuyệt vời, và một đầu óc cực kì lôi cuốn.”

Điều cuối cùng là về sự lãng mạn, đáng yêu

Khi cô và tôi thảo luận về Marriage Story, tôi nói rằng bộ phim rất tàn bạo về mặt cảm xúc. Phản ứng của cô tiết lộ quan điểm của cô về bộ phim, hoặc có thể, một cách tổng quát hơn, nó tiết lộ về cách mà Scarlett của thời điểm hiện tại mong muốn mình sẽ là ai trong thế giới này.

“Yeah, đúng vậy. Nó tàn bạo, điều này thật sự hấp dẫn. Anh hiểu ý tôi không? Vẻ tàn bạo của phim, nó thật đậm đà. Nó tốt. Nó xấu xí, gây bẽ bàng, bởi nó mạnh mẽ và ý nghĩa. Tôi không tham gia phim vì nó lãng mạn, đáng yêu. Tôi không để tâm đến những điều lãng mạn đó.”

Bài dịch từ: Vanity Fair
Bài viết cùng mục: Tuan Lalarme

Exit mobile version