Thời gian là bi kịch của sắc đẹp, nó khiến những bông hoa héo tàn, và những người phụ nữ không còn giữ được sự quyến rũ của mình – thứ vũ khí đã giúp họ chinh phục thế giới. Đặc biệt là khi, họ cần sắc đẹp đó để có thể sống vượt lên trên sự tồn tại.

Elisabeth Sparkle là một ngôi sao điện ảnh từng rất nổi tiếng và được gắn tên trên đại lộ Danh Vọng, nhưng ở độ tuổi 50, Elisabeth Sparkle phát hiện ra mình sắp bị nhà sản xuất TV Show nơi bà làm host suốt bao năm qua thay thế. Elisabeth tuyệt vọng với sự đổ vỡ của vinh quang, thấy trước một tương lai u ám khi sắc đẹp mà người ta từng tung hô mình không còn giá trị nữa. Bà quyết định sử dụng một loại thuốc mà tình cờ, bà được giới thiệu – như vốn dĩ những gì đen tối sẽ có thể tìm đến ta khi ta cần một điều gì đó để bám víu một cách bất chấp.

Liều thuốc đó có tác dụng tạo ra một phiên bản trẻ trung hơn của chính mình, nhưng có một điều kiện tiên quyết là, dù là một phiên bản khác, nhưng bản chất vẫn là một, nên khi người này “sống” thì người kia phải “chết lâm sàng”, và mỗi một phiên bản chỉ nên tồn tại trong vòng 7 ngày. Một khuyến cáo đặc biệt của kẻ “bán thuốc”.

Sue ra đời – một phiên bản trẻ trung được tách ra từ chính cơ thể của Elisabeth Sparkle theo một cơ chế phân bào đặc biệt. Sue không có kí ức của Elisabeth Sparkle, Sparkle cũng k có những trải nghiệm mà Sue có. Bà chỉ biết rằng Sue đang gặt hái được thành công với tấm biển ngoài trời cực lớn nằm ngay ngoài cửa sổ, và chương trình tv show mà cô tham gia trên tv. Còn Sue bằng một cách nào đó (tôi nghĩ đây cũng có thể gọi là một lỗ hổng của phim) tự tin về sắc đẹp của mình, biết hết mọi điều cơ bản về cuộc sống dù không trải qua quá trình “trưởng thành cần thiết”, cô đi casting, được nhận, và trở thành ngôi sao, và càng ngày càng tự tin với sắc đẹp của mình.

Những trải nghiệm của Sue ngày càng dày hơn, và cô ham có nhiều thời gian sống hơn là chỉ bảy ngày, và đó là lúc mà bi kịch của sự tham lam đã khiến Elisabeth và Sue rơi vào một sự khủng khiếp tác động lên cơ thể, để rồi tất cả sụp đổ, như hình ảnh ẩn dụ đầu phim về miếng burger rơi lên trên ngôi sao có tên cô ở đại lộ Danh Vọng, khiến sốt cà chua tung toé một cách bẩn thỉu nên thứ biểu trưng cho danh tiếng.

Có nhiều lý do để một người như Elisabeth Sparkle chấp nhận thử nghiệm loại thuốc bí ẩn, nhưng có lẽ lý do lớn nhất là cô sợ sự lãng quên, sự lãng quên khỏi những hào quang bà có, những tung hô của đám đông, sự chú ý của người đời dành cho một ngôi sao, một diễn viên giải trí, một người mà đi đến đâu cũng sẽ được tung hô và chờ đón. Sự lãng quên đó như một nhát dao trí mạng cắt đứt đi cuộc sống, để bà trở về chỉ còn là sự tồn tại.

Đạo diễn Coralie Fargeat đã có một cách thật độc đáo để có thể nói được rất nhiều điều không chỉ đơn thuần là vấn đề rất cá nhân của sự lão hoá mà mỗi người phải chịu đựng, mà còn lên án cả một đế chế giải trí của Hollywood. The Substance vừa là một trải nghiệm kinh dị, vừa thật đẹp đẽ, cái đẹp của tuổi trẻ trong sự khủng hoảng của tuổi già.

Comment