Tôi nghĩ yêu là một cảm giác kì cục. Nó khiến chúng ta nôn nao cả ngày. Nó khiến cho đầu óc ta khốn khổ vì những suy nghĩ vẩn vơ và quẩn quanh một điểm, giống như một cái cây, được định vị để những cơn gió cứ xoay xung quanh cái cây đó. Suy nghĩ của kẻ đang yêu cũng vậy, loanh quanh giống như một chú chó đang chơi đùa xung quanh gốc cây mà đuổi theo cái sợi dây xích cổ của mình.

Ai cũng vậy, sướng cũng vì yêu, khổ cũng vì yêu. Chỉ có tình yêu là thứ duy nhất người ta biết thừa rằng nó có thể gây đau khổ nhưng vẫn cứ lao vào như con thiêu thân cần ánh sáng, đâm đầu vào bóng đèn nóng rẫy rồi chết cháy như một kẻ tử vì đạo. Chúng ta ai cũng tử vì yêu, bằng cách này hay cách khác, dù nghĩa đen hay nghĩa bóng. Chúng ta tự khiến trái tim ta si mê, rồi tự khiến chúng ta bị tổn thương, rồi tự khiến chúng ta dằn vặt, sầu não, buồn bã và tuyệt vọng. Biết vậy đó, nhưng con người cũng không thể thoát được nó. Thoát bằng cách nào, lý trí kiên định ư, biết trước và tránh ư, hay cách nào? Chẳng có cách nào hết, đối với tôi, yêu là một định mệnh. Như kiểu bạn cứ đi trên đường, thể nào bạn cũng sẽ gặp một con đường cắt ngang, thậm chí là đường cao tốc, thì rồi đến lúc cũng sẽ có một con đường băng ngang qua, có thể băng ở trên cao, hoặc băng ngầm dưới đất, nhưng kiểu gì bạn cũng gặp. Cũng như vậy, một kẻ yêu và đau khổ vì yêu đã nhiều. Nhưng vì hành trình sống vẫn tiếp tục, con tim vẫn nồng nhiệt, và vẫn tràn đầy tinh thần cầu thị vì những điều tốt đẹp. Hẳn kẻ đó sẽ vấp phải tình yêu, một lần nữa, một lần nữa.

Để rồi, cả thế giới lúc đó, sẽ chỉ hiện hữu trong một đôi mắt. Cuộc sống của một người, cảm xúc của một người phụ thuộc vào một người khác, một nụ cười, một ánh mắt hay một câu hờn trách.

Cuộc sống của một con người thật nhỏ bé, loanh quanh góc phòng của mình, loanh quanh thành phố nơi mình sống, hoặc loanh quanh trên những chuyến máy bay đường dài, với một số lượng hữu hạn điểm đến, người cần gặp và việc cần làm. Ấy vậy mà, khi yêu, cuộc sống của kẻ đó còn nhỏ bé hơn nữa, giới hạn trong những dòng tin nhắn, những cuộc điện thoại, những lời yêu thương. Tất cả chỉ nằm ở đó, như thể một tấm poster phim được làm tối giản nhưng vẫn làm nổi bật lên được nội dung cần truyền tải. Kẻ đó, nguồn sống của hắn cũng vậy, chỉ nằm gọn trong bàn tay ấm áp của người mình yêu mà thôi.

Dành cho nhau nhiều như vậy, tình cảm ấy mà. Nên cũng như vậy, khiến cảm xúc luôn luôn ở trên một sợi dây, mà dù có lão luyện thế nào, vẫn vô tình, một cơn gió, một cánh chim, một cơn mưa, cũng khiến kẻ đi dây vụng về và muốn ngã. Cái cảm giác muốn ngã là một cảm giác đáng sợ. Cảm giác vừa muốn buông xuôi, vừa muốn níu thật chặt, vừa bất an, mà vừa phải tự động viên bản thân như thế, tận sâu thẳm bên trong là những nguồn sức mạnh nâng đỡ. Chúng ta chiến đấu với chính mình. Thắng hay bại cũng là ở chính mình, ấy vậy, mà vẫn còn những phần trăm phụ thuộc vào kẻ kia, người chiếm giữ trái tim ta.

Ôi thật phức tạp, thứ tình yêu, thứ tình cảm trói buộc nhau của hai trái tim xa lạ, sao mà mạnh mẽ và cường điệu nhiều nhường vậy. Tôi nghĩ có lẽ chúng ta đang cường điệu nó, cường điệu thứ tình cảm mà ta có, để rồi vô tình, bất cẩn, vô thức, ta bị nó trói buộc và không thể thoát ra, không muốn thoát ra.

Những ngày cuối năm thật kì lạ, trời đầy sương mù, thành phố Lyon báo động vì sự ô nhiễm. Nhưng tôi nghĩ đó chỉ là sương mù thôi, nó giăng kín thành phố, bao phủ những cái cây cằn cỗi không còn lá, bao phủ những toà nhà trong ánh sáng nhờ trắng của ban ngày, hay ánh vàng của bóng điện ban đêm. Nó đầy sương mù trong tâm trí tôi khi tôi chợt phát hiện ra chính bản thân mình đang yêu. Không còn là chứng kiến 1 tình yêu của những đứa em, không còn là nghĩ đến những tình yêu trong phim ảnh, sách vở, không phải là tình yêu từ quá khứ đôi khi vọng về khiến tôi thấy mình đã từng trải và đang già đi theo năm tháng. Nó là của tôi, đến với tôi, như một phép màu, như sự thiên khải, như cái cây khô chợt bắt gặp một cơn mưa.

Vậy là khi mắt tôi chỉ nhìn xa khoảng vài mét phía trước, thì tâm trí tôi đang lạc lỗi trong sương mù của chính mình. Thứ tình yêu này, cái tình yêu khiến tôi cảm thấy lạ lẫm và sợ hãi, đột ngột và bất an cứ che kín mọi lối đi của tôi khi tôi muốn tiến về phía trước. Quá nhiều những điều ngăn trở, bất an vì sợ hãi nó sẽ không được đáp lại, tình yêu mông mung, tôi thấy tôi đang lạc lối. Giống như thành phố tôi đang sống, thành phố này cần ánh sáng mạnh mẽ của mặt trời. Tôi cần nụ cười của em để xua đi tất cả mọi rối trí và lo lắng.

Tôi luôn cố gắng tránh mọi trớ trêu của số phận. Nhưng nó cứ trêu đùa tôi như tôi chỉ là một đứa trẻ đứng trước một anh hề. Tôi chẳng có cách nào khác ngoài cười. Và tôi nghĩ, tôi chỉ đang hèn nhát thôi, hèn nhát vì muốn lảng tránh mọi nỗi đau mà rồi có ngày có thể, tình yêu sẽ khiến tôi phải chịu đựng. Nhưng tôi luôn nghĩ, yêu nhau là định mệnh, còn đến được với nhau là sự cố gắng của cả hai người, nó không phải định mệnh mà nó nằm trong đôi tay và trái tim mình. Nói như Marion Cotillard: “Yêu nhau cho đến khi không còn sợ cái chết nữa”.

Comment