Tôi đọc lại website của mình. Sự háo hức muốn có một website thật chỉnh chu, với những bài viết thật nhiều cảm xúc khiến tôi muốn đọc lại những gì mình viết. Hay thật, tôi không còn nhận ra một tôi đã viết những dòng chữ đó nữa. Cảm xúc của tôi đâu hết. Dù tôi vẫn vậy, vẫn đủ tinh tường để mơ mộng, đủ sức khoẻ để đi xa, đủ nhiệt tâm để làm những gì mình mong muốn.

Một ngày, một bên xuất bản sách nhắn tôi, muốn tôi xuất bản gì đó. Tôi nghĩ ngay tựa sách tôi muốn, cấu trúc của quyển sách tôi sẽ viết, lời đề tặng mà tôi sẽ đặt vào trang đầu tiên. Tất cả hiện lên rõ ràng đến mức, chưa bao giờ tôi đồng ý nhanh đến vậy, dù không quên bắt nhà sách trả tiền cho tôi trước. Tôi cần sự ràng buộc để làm được điều tôi muốn làm.

Thật quá kỳ cục, muốn làm nhưng muốn làm thứ mà bị ràng buộc, dù chỉ là để phục vụ chính tôi. Họ cũng đồng ý và tôi nhận tiền ứng trước, nhưng rồi đến tận giờ, tôi vẫn nợ họ một cuốn sách. Đồng thời, tôi nợ chính tôi một cuốn sách mà tôi nghĩ rằng, nó xứng đáng được viết ra với tất cả những gì tôi có, trải qua, và nghĩ về.

Ám ảnh và cả không thể quên. Tôi biết cái ham muốn đó ngày một trôi xa. Rồi cái đề từ mà tôi muốn ở đầu quyển sách cũng sẽ không còn là một điều hiển nhiên tôi có thể làm nữa. Nhưng không thể!

Tôi không cách nào tìm kiếm cho mình những cảm xúc vốn luôn đầy ứ – như bầu trời hoàng hôn những buổi chiều tà rực rỡ sắc hồng, cam. Tôi thấy đẹp quá, nhưng không thể nào bắt được nó, cũng không thể với tới. Và cũng muốn tập trung hết ánh mắt mình vào đó, để cảm nhận được sự diệu vợi của thời gian và không gian. Vậy mà cũng không làm được. Tôi như một con cá bị mắc cạn, vẫy vùng nhưng vô vọng. Nước không còn nữa để thở, cảm xúc rút kiệt, chữ nghĩa cũng tan như bọt biển khi vừa chạm vào bàn chân đã rút lui và tan biến.

Tôi đã cố nghĩ xem nhưng tôi không biết. Tôi nghĩ nó nằm ở phim tôi xem, ở sách tôi đọc, và ở những người trong đời tôi. Nó nằm ở những gì lướt qua đời tôi như cơn gió chiều ngày cuối năm ở Sài Gòn nóng lực. Tôi cũng thấy nó nằm ở những lá vàng rơi vụng giòn rụm dưới đế giày. Nó nằm luôn ở mùi hoa sữa thơm ngát mà tôi vô tình lướt qua vào một tối không buồn vui. Nó ở rất nhiều nơi, như những tinh linh trong các phim của Hayao Miyazaki. Chỉ có điều, nó không chịu đi vào trong tôi, không nằm trong tôi nữa.

Tôi tiếp tục đọc website của mình, Ánh Trắng Nói Hộ Lòng Tôi, rồi tôi sẽ thấy lại thôi. Chắc vậy. Sứ mệnh của tôi với cuộc đời, còn dài quá mà.

*Tựa là tên 1 bài hát của Đặng Lệ Quân

KẾT NỐI VÀ CHIA SẺ THÊM VỚI TÔI TẠI TRANG FACEBOOK – TUAN LALARME

Facebook Comments Box

Comment