Nixon là kẻ đã leo thang chiến tranh ở miền bắc Việt Nam, kẻ đã đẩy những con quái vật B52 rải bom khắp miền bắc nhằm cứu vớt cái thể diện của một đế quốc đang bế tắc và thua cuộc. Hắn cũng là kẻ đã lừa dối cả hệ thống chính trị Mỹ qua vụ Watergate để ngăn chặn phong trào phản chiến và trù dập phái chính trị đối lập. Với cương vị tổng thống, hắn có làm gì thì cũng không được coi là vi phạm pháp luật. Thế nên hắn từ nhiệm vào năm 1974 sau 5 năm cầm quyền và là vị tổng thống duy nhất của nước Mỹ phải thoái vị.
 
Frost/Nixon là một bộ phim kể lại quá trình đi đến ý tưởng và sự thực hiện một chương trình phỏng vấn có thật cùng tên vào năm 1977 của David Frost – một người dẫn chương trình trên truyền hình người Anh. Frost sau khi kết thúc một chương trình sản xuất ở Úc, đã bắt gặp Nixon trên truyền hình đang đọc bản thông cáo từ chức của mình. Frost nhìn ra khả năng có thể thu được lợi lớn nếu làm những cuộc phỏng vấn Richard Nixon vì riêng buổi phát Nixon từ chức đã có tận 400 triệu người xem. Anh quyết định lập kế hoạch phỏng vấn hắn, tuy nhiên các hãng truyền hình Mỹ không thích thú và không tài trợ cho kế hoạch đó, Frost đã phải bỏ tiền riêng của mình ra để thực hiện chương trình này. Chương trình phỏng vấn sẽ diễn ra 4 lần, mỗi lần khoảng 2 tiếng. Với sự cáo già và sắc sảo của Nixon, 3 lần đầu Frost hoàn toàn ở thế bị động và không khai thác được gì mới, cũng không khiến cho Nixon chấp nhận sai lầm của mình. Chỉ sang lần thứ 4, buổi phỏng vấn cuối cùng, mọi chuyện mới đổi khác.
 
Tôi không thể có cảm nhận về Nixon tốt như cách mà những người Mỹ khi xem phim này cảm nhận về vị tổng thống của họ, nhưng thật sự, Nixon do Frank Langella thủ vai đã thực sự thành công khi mà từ vai diễn của ông tôi có thể hình dung rõ ràng được một con người mà trong suốt quá trình cầm quyền của mình đã khiến cho chính trường nước Mỹ dậy sóng. Qua bộ phim, Nixon ban đầu là một kẻ mệt mỏi, già nua nhưng lọc lõi và tham lam. Điều đó được thể hiện qua việc tính toán thù lao sẽ nhận được khi tham gia các buổi phỏng vấn với Frost. Phần sau khi ngồi trước máy quay, Nixon lại hiện lên là một người sắc sảo, tinh vi và đầy quyền lực, Frost đã bị áp chế như thể đang ngồi với chính vị tổng thống tại vị chứ không phải một kẻ vừa thất bại trên chính trường. Langella đã làm quá tốt, cái thần thái, giọng nói hơi dính chữ vào nhau, khuôn miệng luôn mở hé nhỏ hết cỡ và cái cách làm cho Frost phải bối rối trước khi bắt đầu buổi phỏng vấn. Tôi không rõ người Mỹ nghĩ gì nhưng tôi đã nghĩ đến một con người gian xảo nắm trong tay quyền lực đã di chuyển bàn cờ chính trị của mình theo ý mình muốn, che đậy và lấp liếm mọi tội lỗi một cách vô cùng xuất sắc. Còn Frost (Michael Sheen) – một “nhà trình diễn” xuất sắc, một tầm nhìn mở rộng, và là một playboy dám chơi, anh đã đánh đổi tất cả tiền bạc của mình vào canh bạc Nixon. Phụ tá cho anh là 2 điều tra viên và người sản xuất của mình. Cùng họ anh đã đào sâu tìm hiểu về Nixon để làm sao bắt hắn phải lộ điểm yếu và nhận phần sai.
 
Ban đầu David đã thất bại. Bản lĩnh không thể được như Nixon, anh đã để ông tổng thống lôi đi trên sự khôn khéo trong cách nói chuyện và điều đó đồng nghĩa thất bại vì nó chẳng khác gì một show truyền hình bình thường. Ron Howard – đạo diễn bộ phim đã khéo léo thể hiện một David đang đấu với Golliah. David ban đầu quá nhỏ bé, một gã trẻ đẹp trai, thích tiệc tùng thật không thể có cách gì đánh bại sự khôn ngoan cáo già của Nixon, nhưng, mọi đối thủ đều có điểm yếu, Frost cuối cùng đã làm một Nixon tự tin phải bối rối, khuôn mặt trống rỗng và buồn bã vì thất bại trên chính trường, chính ông cũng phải thốt lên, David là một đối thủ xứng tầm.

Bộ phim thực sự rất lôi cuốn. Không còn là đấu nhau trên đấu trường chính trị, một tổng thống về vườn và một người dẫn chương trình, họ đấu nhau trên ti vi qua những buổi phỏng vấn, truyền hình nơi khuôn mặt được quay cận cảnh. Tất cả mọi lời nói, mọi cử chỉ, mọi ánh mắt thái độ đều được ghi nhận và quan sát bởi rất nhiều người khác. Nó không còn là nơi mà những âm mưu được thực hiện và giấu diếm, Nixon đã bị Frost bóc mẽ khỏi cái bộ mặt tự  phụ và giả dối, và còn lại, chỉ là một khuôn mặt già nua, trống rỗng, một người Mỹ thất bại như một nước Mỹ đã thất bại trước dân tộc Việt Nam.
 

Comment