Giữa những ngày hè và đêm mộng mị, giữa những khúc tấp nập vồn vã của những nếp thói hằng ngày , có một chàng trai bước ra từ thế giới phồn hoa. Anh có nét quyến rũ mang nhiều gợi ý đến Marlon Bradon, cùng khuôn mặt biết cười như kéo hết mọi ánh nhìn qua nhiều biểu đạt xúc cảm. Chàng trai ấy là Gene Kelly, là Gene Kelly tuyệt vời của “Singing in the Rain” , là Gene Kelly vô tự lự trong “American In Paris” hay bất kể những bộ phim nào khác nữa , tôi đều tôn vinh những câu hàm ý so sánh rất đỗi vô hại : Hãy nhảy như Gene, hay cười như G và hãy luôn yêu đời như chàng trai người Mỹ kia như thể thu hút mọi niềm ý thức qua hàng chuỗi hành động hoạt hình.

  Hãy khoan nói về anh chàng Kelly này, mà thử nhìn một lượt qua những cái tên đầy huyền thoại khác:

Thứ nhất là cặp đôi Fred Astaire và Giger Rogers,một quý ông duyên dáng với những điệu valse đầy mê say, và người đồng hành quen thuộc qua từng tiết tấu của “ Smoke gets in your eyes”,”Swing time” hay “Cheek to cheek”. Nói một cách mỹ từ hơn, hai người là bản song ca đầy vần điệu trong những ngày rộn ràng đầy gió .

Thứ hai là Elvis Presley, huyền thoại bất tử của Rock N Roll, người đánh bóng sự quyến rũ qua những sắc thái gợi tình . Cùng với điệu “Hip –Swiveling” ma thuật, không thể phủ nhận Elvis chính là một trong những biểu tượng văn hóa đương đại thời bấy giờ.

Những cái tên vừa nêu họ có thể tỏa sáng trước những đôi mắt mong chờ một sự thỏa mãn , trước những nơi mà sau khi kết thúc, danh tính của họ được tăng thêm bội phần qua sự giúp đỡ của truyền thông đại chúng. Người ta sẵn sàng truyền tai nhau hàng loạt lời tán dương và đồng hành cùng với biết bao nhiêu hi vọng về những lần thỏa mãn tiếp theo sau đó.

Nhưng Gene Kelly thì khác, được thêu dệt trên màn ảnh bạc như một con người giản đơn bình thường, nhưng cái cách mà anh mê hoặc mọi tín đồ yêu điện ảnh thì cực kì đặc biệt, tuyệt vời một cách lạ kỳ.

Gene biết hát, anh ấy hát cho lần đầu tiên bước vào nền công nghiệp điện ảnh mới, anh ấy còn hát với bạn thân của anh vì những hi vọng sẽ đến, và đặc biệt hơn là hát khi anh ấy biết yêu, Don Lockwood( Gene Kelly đóng vai) và Lina Lamont(Jean Hagen) đang yêu như thế , và câu chuyện tình cảm ấy đẹp đẽ đến mức Don cứ thế mà nhảy , và hát , và nhảy , và hát……. Vị ngọt của sữa làm nên cơn mưa năm 1952 chìm đắm Don trong  niềm say sưa quên ngày tháng,và từ đó bắt đầu vang lên giai điệu của ‘Singing in the rain”

Doo-dloo-doo-doo-doo-doo…

Doo-dloo-doo-doo-doo-doo…

I’m singing in the rain

Just singing in the rain

What a glorious feelin’

I’m happy again…….

 

Gene cũng biết nhảy , điều mà tôi luôn ấn tượng về Gene đó là tính chất “Spontaneousness” một cách thuần túy, tức là tự nhiên xuất phát từ bản chất và luôn tỏa ra mức năng lượng khiến ai cũng phải bật giác lên mà nói rằng “À, là Gene đấy mà “ …. Anh tặng cho Paris một vài bước nhảy ngẫu hứng được chia thành nhiều khúc đoạn như Time Step, là Shim Sham, là Charleston……hay thổi hồn vào một quán cafe cũ với bao nhiêu động tác lố bịch nào đó. Miễn là anh thấy vui là được. Điều quan trọng hơn là khán giả, một show diễn thành công thì tất nhiên phải luôn đi kèm với những lời công nhận. Gene không cần những chuyên gia âm thanh hay vũ đạo để đánh giá về khả năng của mình , anh cần những con người bình thường hơn để anh mặc sức thả mình vào điều ngẫu nhiên bất chợt luôn đến vào những thời khắc thường lặng của cuộc sống. Bà chủ tiệm bán hoa, những đứa trẻ nhỏ chơi đùa trên phố, một vài người bạn cũ biết chơi piano và đa số những người đi đường khác, họ dừng lại xem Gene biểu diễn và một cơ may nào đó, họ bị cuốn vào vòng xoáy nghệ thuật đáng yêu rất đậm chất của Gene…. Và cứ như thế , band nhạc “Gene và mọi người “ văng vẳng suốt những khoảnh khắc còn lại của một ngày.

 

Giữa cuộc sống thường nhật luôn thúc ép mỗi con người phải tập làm quen với sự vồn vã và tính chất tấp nập, dần dần sự yêu đời có thể thay thế bởi những khác , luôn cần có những Gene Kelly để kéo chúng ta lại trên đường ray của cuộc đời. Tôi không muốn cổ xúy mọi người rằng thế giới cần sống như nhân vật chính của một bộ phim ca nhạc để trở nên hạnh phúc hơn , nhưng nếu muốn nuông chiều bản thân với sự vô tư thay vì những suy nghĩ thực dụng thì nghĩ đến Gene kelly có thể coi là một lựa chọn đúng đắn , vừa đủ để chúng ta yêu nhiều hơn và cũng vừa đủ để chúng ta có thể bất giác nhảy giữa trái tim thành phố một cách hoàn mỹ như Gene đã làm .

Joel Đức Nguyễn

Comment