Không khí kinh dị quen thuộc với âm nhạc, cảnh cắt dựng nhanh hồi hộp và giật gân, Get Out mượn sự rùng rợn để nói đến phân biệt chủng tộc, chủ đề chưa bao giờ cũ, và có lẽ còn rất lâu nữa mới cũ kĩ với Hollywood.
Nhưng ở khía cạnh một bộ phim kinh dị, Get Out chưa đủ “nồng độ” cho sự sợ hãi, dù ở khía cạnh hình ảnh hay tinh thần. Bộ phim đầu tay của đạo diễn Jordan Peele chỉ dừng ở mức độ đáng chú ý. Nói như một nhân vật trong phim “Đen đang là mốt”!
Từ những vụ Whitewash trên màn ảnh, cho đến một mùa Oscar mới nhất mà phim của người da đen thắng nhiều giải thưởng lớn, chủ đề phân biệt chủng tộc cũng như chủ đề về nữ quyền đang thực sự trở thành “hiện tượng” của Hollywood.
Dù muốn hay không, đây là hai chủ đề truyền cảm hứng nhiều cho các đạo diễn trẻ, đặc biệt là đạo diễn làm phim đầu tay, vì nếu làm khéo, và “mạnh tay” nó sẽ được một bộ phận không nhỏ khán giả ủng hộ, khi mà trong xã hội hiện tại, sự phân hoá, phân biệt chưa có dấu hiệu chấm dứt.
Get Out bắt đầu bằng một trường đoạn lửng lơ, một cách mở đầu rất “công thức” của dòng phim kinh dị. Một anh chàng đi đến một khu vực vắng vẻ vào ban đêm, anh ta đến thăm bạn gái, và đột nhiên một chiếc xe đến gần, anh ta bị hạ gục bỏ lên xe.
Những cuộc điện thoại của anh chàng này với người yêu cho thấy các dấu hiệu nhận biết thể loại phim. Nhưng câu chuyện phim chỉ thực sự lộ diện khi hai nhân vật chính xuất hiện.
Một anh chàng da đen Chris (Daniel Kaluuya) yêu một cô gái da trắng Rose (Allison Williams). Họ đang chuẩn bị ra mắt gia đình của Rose.
Sự kì thị bắt đầu xuất hiện khi Chris nhắc đến việc Rose đã nói với ba mẹ cô anh là người da đen chưa? Rose khẳng định, cô không cần nói thì gia đình cô sẽ dễ dàng chấp nhận, vì họ có tư tưởng tự do, và ủng hộ tổng thống Obama.
Màu sắc phim tươi sáng, một đôi trẻ hạnh phúc, cả hai lái xe trên con đường ngoại ô tuyệt đẹp và bình yên. Nhưng như nhiều bộ phim kinh dị khác, khoảng khắc gây sợ hãi luôn luôn được bộc lộ ở ngay trong sự bình yên nhất.
Một con hươu đột ngột băng qua đường, và một anh cảnh sát da trắng thô lỗ đòi xem chứng minh thư của Chris chỉ vì anh là người da đen.
Nửa đầu phim, đạo diễn Jordan Peele đã xây dựng rất tốt không khí phim, bối cảnh được chăm chút cẩn thận và chi tiết, ngôi nhà đẹp của bố mẹ Rose vì thế mà mang dáng vẻ đe doạ và thù địch. Những nụ cười mang đến cảm giác kì quái và nguy hiểm.
Jordan Peele thực sự chắc chắn trong những khung hình của mình, cách sắp đặt đồ vật và những góc máy cận cảnh hay trung cảnh được khai thác triệt để hòng để lộ ra sự ma mị trong nụ cười, cách nói chuyện, những câu đùa cợt, và thậm chí ngay cả trong lời trấn an của ông bố về những người làm da đen của mình với Chris.
Daniel Kaluuya có một lối diễn tự nhiên, vừa dè dặt, vừa mạnh bạo, vừa hoang mang, vừa đề phòng… tạo cho khán giả sự hồi hợp và chờ đợi. Điều gì đang đợi Chris?
Bí ẩn gì ẩn dưới những khuôn mặt tươi cười của bố mẹ Rose, hay thái độ quá hạnh phúc của những người phục vụ da đen? Câu hỏi liên tiếp được đặt ra, Peele cài vào đó câu trả lời úp mở…
Ở phần sau của phim, đạo diễn Peele thể hiện sự lúng túng. Anh tạo những tuyến truyện phụ, những câu chuyện hồi tưởng về Chris khi còn trẻ, nhưng không mang dụng ý, không tạo cho ta cảm thấy điều đó là cần thiết để hình thành nên một Chris như hiện tại.
Hơn nữa, thái độ kì thị quá lớn bao trùm lên cả phim cho ta cảm giác, Peele đang làm lố câu chuyện về chủng tộc, hơn là mang đến một cái nhìn chân thành và sắc sảo đối với phân biệt giữa người da trắng và người Mỹ gốc Phi.
Peele xây dựng quá hay bầu không khí và những bí ẩn đằng sau khuôn mặt của con người, nhưng lại quá vội vàng và thiếu tình tiết đẩy cao trào của phim, nên tạo cho khán giả cảm giác hụt hẫng, triệt tiêu đi sự sợ hãi mà đạo diễn Peele đã cài cắm đầy dụng ý ngay từ đầu phim.
Get Out vì vậy mang tính thời thượng, hơn là nghệ thuật. Nó lôi kéo khán giả bằng sự tranh cãi hơn là vì bản thân bộ phim mang đến cảm giác hưng phấn và sợ hãi đôi khi ám ảnh như một tiêu chí cần có của thể loại này.
Mặc dù kinh phí chỉ 4.1 triệu đô-la, nhưng hiện tại Get Out đã thu về hơn 177 triệu đô-la trên toàn cầu. Với doanh thu như vậy, Peele là đạo diễn da đen đầu tiên mà phim đầu tay thu về hơn 100 triệu đô-la!
Đạo diễn Peele khôn khéo không phô bày sự kì thị chủng tộc bằng hành động như nhiều bộ phim khác, mà ở đây, thái độ phân biệt chủng tộc được giấu diếm đằng sau ánh mắt, và những cử chỉ dường như quá thân thiện đến mức mất tự nhiên của người da trắng dành cho Chris.
Như cách những người da trắng sờ nắn cơ thể của Chris, đặc biệt là câu nói chứa đầy ẩn ý từ một vị khách mời của nhà Armitage: “Đen giờ đang là mốt”. Như thể người da đen có giá trị như một món hàng thời trang vậy.