Trên Youtube, khi bạn search để nghe bài hát “Auld lang Syne” từ phim It’s A Wonderful Life có một comment như này: “Why don’t they make movies like these anymore? (Vì sao người ta không làm những bộ phim như này nữa?)”. Comment được rất nhiều người like. Một câu hỏi nghe có vẻ đơn giản nhưng thật sự khiến người ta suy nghĩ, không phải suy nghĩ xem vì sao người ta không làm nữa, mà suy nghĩ về cuộc sống hiện đại, xã hội đang bước vào thời kì hậu hiện đại, những giá trị nhân bản của cuộc sống dường như đang mai một, hoặc đang lái sang những hướng khác mà một số những người sống hoài cổ không theo kịp.
Nhưng thôi mặc kệ những nhức nhối bức bối của xã hội, năm 2013 vừa mới điểm, số 12 đã thay bằng con số 13, tận thế vẫn chưa đến, tôi xin giới thiệu với các bạn một bộ phim tuyệt vời để xem vào dịp này, khi tâm hồn đang tắm mình trong sự tươi mới đầy yêu thương.
Bộ phim nói về cuộc đời của George Bailey, người mà từ khi sinh ra cho đến khi lập gia đình chưa một lần bước chân rời khỏi thị trấn quê hương Bedford Falls của mình, mặc dù từ trẻ anh đã nuôi tham vọng đi khắp nơi trên thế giới. Anh nói: “Có 3 âm thanh quyến rũ nhất thế giới, đó là tiếng động cơ tàu lửa, tàu thủy và máy bay”. Nhưng cứ mỗi khi anh sắp thực hiện được ước mơ của mình thì một biến cố nào đó lại xảy ra và giữ anh lại với thị trấn quê hương anh. George Bailey là một người sống chân thành hết mực, luôn quan tâm giúp đỡ mọi người, luôn tận tụy trong việc lo cho cuộc sống của người khác. Nhưng cuộc sống, trong sự vô tình hay hữu ý của số phận luôn đẩy anh vào tình huống ngặt nghèo, nhưng cũng chính trong những tình huống đó, anh nhận được sự phản hồi của nhân quả.
Nội dung phim chẳng có gì phức tạp hay đặc biệt, nhưng những thông điệp mà bộ phim mang lại lại luôn luôn có thể áp dụng trong mọi thời đại, thông điệp của sự sẻ chia yêu thương và sống vì người khác. Mỗi cá nhân sống trong cuộc đời đều không thể tồn tại độc lập, nói như đạo Phật, mọi thứ đều không có tự tính, tất cả đều có sự tương tác, giao kết, ta sống đời ta nhưng đời ta lại có rất nhiều sợi dây nối với những cuộc đời khác, những số phận khác, nếu George Bailey khi tuyệt vọng nhất, anh định tìm đến cái chết, và anh đã thốt lên: ước gì anh không được sinh ra trong cõi đời này. Nhưng nếu anh không tồn tại thì chuyện gì sẽ xảy ra, em trai anh sẽ chết trong hố băng vì không có ai cứu, ông già dược sĩ sẽ bị đi tù vì đưa nhầm thuốc độc, thị trấn Bedford Falls sẽ bị đổi tên và biến thành một thị trấn khác với toàn những club rẻ tiền, những người dân ngheo của thị trấn Bedford sẽ bị vắt kiệt trong những căn nhà lụp xụp được cho thuê với giá cắt cổ… Nếu không có George Bailey, thì tất cả những điều đó sẽ xảy ra, những sợi dây liên kết bị biến mất, cuộc sống của nhiều người đi theo những hướng khác sống trong những dòng thời gian khác. Trong một cuộc đời, luôn luôn có những lúc ta cảm thấy như đang chìm trong địa ngục, những địa ngục ở trần gian, nhưng không vì thế mà ta vô trách nhiệm từ bỏ cuộc sống của ta, George Bailey, đã sống một cuộc đời cống hiến, anh đã dành được rất nhiều tình cảm của mọi người, vậy “Chúng ta sẽ không thất bại nếu chúng ta có bạn”.
Đấy là nói đến tổng thể của bộ phim, còn bộ phim có gì đặc sắc ngoài điều đó, đó là sự điển hình hóa từng nhân vật một, một sự điển hình hóa rất thú vị, mỗi tính cách được thể hiện nổi bật và đôi chút hài hước. Những tính huống gây cười một cách ngây thơ và đáng yêu, một tình yêu tuyệt đẹp và vô cùng lãng mạn, những cảnh phim rất cảm động có thể dễ dàng lấy nước mắt những ai yếu mềm, dễ dàng lấy nụ cười tươi dù người đó có khô khan thế nào đi chăng nữa, dễ dàng bị câu chuyện cuốn theo dù gout phim có kén chọn. Những khuôn hình đẹp, những khuôn mặt đẹp, những đôi mắt rạng rỡ, ngay cả nhân vật ác cũng có cái sự gì đó thật lôi cuốn, cái lôi cuốn của sự ác làm người ta căm ghét bao nhiêu thì lại làm ta yêu quý George Bailey bấy nhiêu.
Thật không dễ để tìm được một bộ phim vừa sâu sắc vừa gần gũi như này trong thế giới điện ảnh bây giờ, sự tinh tế của đơn giản đã nhường chỗ cho sự tinh tế của một cái đầu phải nghĩ thật sâu để hiểu được vấn đề, tại sao xem phim mà lại cứ phải làm đầu óc mệt mỏi về những tầng ý nghĩa dày dặc của đạo diễn. Tại sao người ta cứ phải cãi nhau xem Life of Pi của Lý An có hay hay không? Phải chăng không hay vì đầu óc suy nghĩ nông cạn… Tôi chỉ muốn lấy ví dụ để nói rằng, có những bộ phim khác, khi tính thư giãn được nâng lên cao hơn nhưng không vì thế mà mất đi sự tinh tế của một tâm hồn biết rung động trước cái đẹp, cái đẹp của cuộc sống, của tình yêu, tình bạn.