Mùa thu được tạo thành từ 3 màu, màu xanh, màu vàng và màu xám. Trong đó tôi thích 2 màu xanh và vàng, màu xanh của trời, và màu vàng cái mà chỉ xuất hiện vài lần trong mùa thu. Màu xanh của trời giống như một hình ảnh phản sắc qua giọt nước trong không gian nơi thời gian không trôi, một màu xanh mà chỉ tôi mới xác định được, như màu được định vị bằng tọa độ màu của photoshop, màu của tôi có số cụ thể trong hàng vạn con số, một hằng số không có #, không có số 0, không nằm trong hệ quy chiếu được quy định. Còn màu vàng, màu của không khí thẫm mùi hoa sữa, mùi đất khô, mùi gió se lạnh của phương bắc, màu vàng là một tổng hòa của các mùi khác nhau mà chỉ mùa thu mang lại, nhìn thấy màu vàng đấy trong một không gian bất kì, một thời điểm bất kì đều mang tôi đến những mùi đấy, gió đang thổi mạnh trên đường Hoàng Diệu, lá rơi đầy những chiếc lá vàng xơ xác.

Tôi muốn nói đến màu xám. Liệu có bao nhiêu người thích màu xám khi mà màu đó được hòa trộn bởi màu vàng, da cam và đỏ hoặc được trộn từ các màu khác trong lý thuyết màu phức tạp của họa sĩ là màu mà luôn được tượng trưng cho sự buồn bã, ủ dột và heo hắt. màu xám đang được đổ đầy đường phố, đầy bầu trời, đầy không gian ở nơi tôi đáng sống, thành phố Lyon của nước Pháp, ở đây mùa thu đang ở đâu đó xa xa bị ngăn cách bởi một bức tường xám như bức tượng người Suy Tưởng mãi không chịu mang vào Lyon 1 chút xanh và vàng mà Hà Nội đang mang. Màu xám ám trên áo quần, ám trên những khuôn mặt khắc khổ của dân nhập cư từ châu Phi, từ bán đảo Ả Rập, màu xám như một bệnh dịch khiến thế giới co lại, con người co lại, nụ cười lẩn vào trong trong ánh chiều heo hắt.

Màu xám màu ẩn dụ về nỗi u sầu, màu ẩn dụ của tuổi già, ẩn dụ của buổi chiều khi hoàng hôn không buông nắng làm hồng dải mây cuối trời. Cuộc đời, khi hạnh phúc ta nhìn thấy đời toàn màu hồng, ngay cả khi những cơn mưa to trút xuống, những cơn bão ùa về, còn khi ta sầu bầu trời trong xanh vắt vẻo trên cao cũng trở nên xám xịt qua lăng kính của thủy tinh thể của mắt, những cái cây xanh reo vui trong gió thành tiếng gọi buồn của những chiếc lá, cuộc đời buồn mang đến màu xám cho thế giới như thể ta bị chìm trong nước, mọi giác quan bị bưng hết lại, hơi thở bị bịt kín, ngột ngạt và chán chường. Chuyện gia đình tôi đang khiến tôi cảm thấy nặng nề, tôi thương ba mẹ, thương em gái, nhưng chẳng biết làm sao để giúp cho họ giải quyết được những vấn đề tận sâu trong tình cảm, ngày từng ngày trôi qua trong màu xanh và vàng tuyệt đẹp của mùa thu Hà Nội, trong màu xám buồn bã của trời Lyon, tôi cứ đau đáu như một vết rạn bên trong bị nứt mà tôi chưa tìm được cách khép nó lại.

Lyon vào thu, nhưng không còn là mùa thu vàng ươm, lá rụng đầy, đất trời chan hòa sắc xanh và vàng của năm đầu tiên tôi sang đây nữa, mà toàn màu xám, 2 năm rồi và Lyon cứ như đang ở trong một cái giêngss cạn mà ánh mặt trời không thể chiếu sáng bằng ánh nắng, chỉ có ánh sáng phụ nhợt nhạt, bóng dâm và những dây bass của cây đàn guitar cổ điển, nhưng đất trời vẫn đẹp, một nét đẹp của sự trầm tư, của chàng của đôi mắt chàng Lazarus khi Jesus  hồi sinh cho sự sống.

Mùa thu thật kì quặc, mang đến 2 màu sắc trái ngược về mặt biểu tượng như thể hai bản thể khác nhau của con người được thể hiện, tôi chỉ muốn một mùa thu thật yên bình để mùa đông không vội vàng mang những bông tuyết đến, một mùa đông trôi chậm cùng với những bản nhạc của Lunatic Soul.

Comment