Image

Bạn sinh ra đời đã là một thiên tài với những khả năng trời phú, bạn làm gì với món quà tuyệt diệu đó? Có lẽ ai trong số chúng ta cũng sẽ nghĩ rằng, có một khả năng bẩm sinh thì hiển nhiên phải phát triển khả năng đó, phải đầu tư cho nó, tư duy về nó và biến mình thành một thiên tài với những cống hiến và được ghi nhận của của đại chúng với sự tung hô và những huy chương danh giá như Mozart, Einstein, Newton… Điều đấy không đúng cho mọi thiên tài vì cái được gọi là cuộc sống sẽ vô nghĩa nếu cứ đi theo một lối đi đã được rải nhựa sẵn cho những đôi chân quen thuộc bước. Cuộc sống là một hành trình khám phá và nằm ngoài quy luật về sự áp đặt, cuộc sống hoang dại và lãng mạn như những câu thơ không theo nguyên tắc của nhà thơ Trần Dần.


Tôi biết nhược điểm của đêm đông
Nó dài vơ dài vẩn…
Gió thổi tợ thằng rồ
Vặt trụi hàng cây…
Lá ngã – giệ đường đôi
Sương bay lèm nhèm đại lộ
Ngang phố – Tôi châm điếu thuốc cuối cùng
Ngực thở khói diêm sinh.


Lan man vốn là tính của tôi

Will Hunting là một thiên tài như thế, một thiên tài long bong ngoài đường phố, đánh bạn với những kẻ không có tương lai, chọn những nghề tay chân để kiếm sống, lêu lổng, ăn cắp, uống rượu. Một thiên tài về toán học coi việc giải toán như trò chơi, như sang tác một bản nhạc ngẫu hứng tự nhiên xuất hiện trong đầu, không cần tâm huyết, không cần nỗ lực, lời giải tuôn ra những nhịp bấm trên phím đen phím trắng của cây đàn Piano đầy mê hoặc của Mozart.

Lambeau- giáo sư toán đã từng đoạt giải thưởng FIELDS, đã đứng lặng người nhìn những bài toàn mình đưa ra đã có người giải được và người đó chỉ là một người quét dọn theo hợp đồng. Ông đã bảo lãnh cho Will ra khỏi nhà tù vì tội đánh cảnh sát trước đó với điều kiện là 1 tuần phải đến gặp ông 1 lần và phải đi gặp bác sĩ tâm lý. Với tâm lý của một người say mê toán học, Lambeau đã vô cùng vui mừng khi phát hiện ra được một thiên bẩm như thế về tư duy toán học nhưng song song với đó luôn là nỗi sợ, nỗi sợ về một đứa trẻ chưa định hình được nhân cách có thể phá hủy chính cái tài năng mà trời phú cho đó. Ông giúp tìm cho Will bác sĩ tâm lý. Với sự thong minh, ham đọc sách, và một cơ chế tự vệ đầy bản năng vì những vét thương trong quá khứ, những nhà tâm lý luôn phải bỏ cuộc ngay từ buổi gặp đầu tiên vì tính bất kham của cậu cho đến khi cậu gặp Sean, bác sĩ tâm lý đã chịu những vết thương trong quá khứ.

Lambeau muốn cậu phát triển tài năng của mình, thúc ép cậu đi theo con đường mà ông cho là đúng để món quá đó được phát huy tối đã giúp Will không thất bại trong cuộc sống còn Sean, một người sống tình cảm và có những trải nghiệm đau thương trong quá khứ, ông hiểu Will hơn ai hết, ông muốn cậu được quyền chọn lựa con đường cho mình, từ vị thế là bác sĩ và bệnh nhân, họ trở thành bạn, rồi thư tình cảm đó nặng dấu ấn của tình cha con. Ông để cho Will làm điều mình muốn, ông tranh cãi này lửa với Lambeau về sự áp đặt của giáo sư toán học lên một cậu bé còn rất dễ bị tổn thương. Will và Sean, những cuộc nói chuyện của họ không phải là sự trị liệu mà là sự cùng tìm lỗi thoát cho mỗi người, giúp họ khai thong được những tư tưởng đè nặng của sự sợ hãi, của quá khứ, nỗi đau, sự mất mát…

Những đoạn đối thoại giữa 2 người rất giản dị, trung thực và đồng cảm. Sean – vai diễn đã mang đến cho Robin Williams tượng vàng Oscar danh giá là một nhà tâm lý học u buồn, nỗi buôn sâu sắc về một tình yêu đã không còn nguyên vẹn đối với người vợ đã mất vì ung thư. Có lẽ cả cuộc đời ông điều duy nhất khiến ông không bao giờ hối tiếc đó là yêu và dành tất cả mọi thứ cho tình yêu đó. Cách ông diễn giải về 2 người yêu nhau thật vô cùng thú vị và sâu sắc:

“You’re not perfect, sport, and let me save you the suspense: this girl you’ve met, she’s not perfect either. But the question is whether or not you’re perfect for each other”

Có lẽ điều đó cũng đã khai sang cho Will rất nhiều để anh dần dần chút bỏ tấm khiên vô cùng ngăn cách anh với cuộc sống thực thụ. Anh cũng đã yêu, yêu chân thành nhưng những cơ chế tự vệ đã khiến anh trở nên co lại và chia tay cô ấy.

Là một thanh niên chưa lớn, chưa thực sự bước ra khỏi bản than mình để đi vào cuộc đời, anh có nhiều sự lựa chọn do tự bản than mình cũng như do người khác dắt a đến. Giáo sư muốn anh phát triển tài năng của mình, sử dụng bộ óc trong những công ty lớn để phát triển tương lai, Sean, bác sĩ tâm lý muốn anh tự tìm ra bản than mình, tìm ra điều có ý nghĩa với anh, điều mà anh sẽ theo đuổi mà không gượng ép, bản than anh cũng có thể chọn cuộc sống hiện tại, không cần biết tương lai, cái cuộc sống mà bạn than của anh, người nhận thức được khả năng của Will đã nói là:

“Mày là bạn thân nhất của tao. Cho nên đừng hiểu lầm ý của tao… ừm… nếu mà hai mươi năm nữa, mày vẫn còn sống ở đây, vẫn ghé qua nhà tao, chơi trò Đấu Bò, vẫn là một tay thợ hồ, tao sẽ giết mày. Không đùa đâu, sự thật đấy, cbn, tao thực sự sẽ giết mày.”

“Mỗi ngày, tao ghé qua đón mày đi làm. Tụi mình uống vài chai, cười đùa vài chuyện, điều đó rất tuyệt. Nhưng mà mày có biết điều tuyệt vời nhất trong một ngày của tao là lúc nào không? Là 10 giây đồng hồ khi tao bước từ xe đến cửa nhà mày. Bởi vì đó là lúc tao băn khoăn với một suy nghĩ, có thể khi tao gõ cửa, mày sẽ không còn ở đây nữa. Không lời từ biệt. Không hẹn ngày tái ngộ. Không gì cả. Mày chỉ đi mất. Vậy thôi. Tao không hiểu biết nhiều, nhưng mà ít nhất thì tao biết được chuyện này.”

Và, cuộc sống dù có cuốn chúng ta đi với rất nhiều ngã rẽ nhưng có lẽ có một thứ có sức mạnh tuyệt diệu để bắt chúng ta đi theo con đường đó, dù cho con đường đó được trải ra với đau khổ, mất mát, đó là tình yêu. Vì con đường tình yêu là con đường duy nhất mà những thứ nhỏ nhặt mang lại có thể giúp chúng ta trụ vững trước cuộc đời. Tiếng gọi trái tim là thổn thức, là nước mắt, là giằng xé, là nỗi đau bất tận nhưng trên tất cả là hạnh phúc. Cuộc sống có gì mang lại hạnh phúc thực sự nếu đó không phải là tình yêu, cái phần khiến cho 2 bản thể trở nên hoàn hảo và vừa khít với nhau, đấy mới chính là mảnh ghép mà ta phải tìm kiếm trong cuộc sống.

Một bộ phim không cầu kì, gay cấn, nhiều nút thắt mở, đó là một bài ca về cuộc sống mà mỗi bước đi của chúng ra đều tạo ra một ý nghĩa nào đó. Ai cũng có chí hướng cho mình, thậm chí là nhiều chí hướng, có điều lựa chọn chí hướng để làm sao “sống” nhất là một cuộc tìm kiếm dài và đôi khi chúng ta chẳng thể nhận ra cho đến khi chúng ta mất mát.

Bản than tôi không phải là thần đồng như Will, thậm chí không được thong minh cho lắm nhưng tôi đã chọn theo cách Will chọn. Tình yêu luôn là điều tốt đẹp nhất để gìn giữ cho tuổi trẻ, tuổi già, cho cả cuộc đời.

Facebook Comments Box
SHARE
Previous articleMàu
Next articleGió
I’m almost never serious, and I’m always too serious. Too deep, too shallow. Too sensitive, too cold hearted. I’m like a collection of paradoxes. (Ferdinand von Schrubentaufft)

Comment