Ảnh này chụp tại thư viện của hiệu sách Shakespeare and Company tại Paris

Mùa thu, mùa của những chiếc lá đã úa tàn, màu phai nhạt, những đường gân lá hằn lên rõ rang gồng mình lên bám trụ trên cành, cố níu kéo, bám víu vào cuộc sống. Mùa của màu vàng, cả không gian nối với nhau thành một khối vàng ươm tinh khiết và đầy vẻ muộn mằn, thế giới trải ra trước mắt một bức tranh đơn sắc tuyệt diệu như người ta vẫn mơ thấy trong những giấc mơ về một thiên đường phủ đầy màu trắng. Mùa của những cơn gió mơn man vạn vật, những cơn gió dịu dàng, ê ấp, mân mê trong những ngách nhỏ, trong căn phòng mở toang hay trên da thịt con người, những cơn gió mang những nàng thơ đến tâm hồn thi sĩ để cùng hoà lên một điệunhạc trầm buồn để thấy long mình đâu đó đã lên mây.

Tủ sách của tôi đẹp nhất vào mùa thu, tủ sách nho nhỏ, những quyển sách đủ mọi kích cỡ, đủ mọi thể loại, những quyển sách mà gáy bạc màu vì nắng, vì thời gian, những quyển sách bám bụi sau 1 thời gian tôi xa cách. Mùa thu cái tủ sách bằng gỗ ép công nghiệp đấy nổi lên màu nâu sáng trong ánh nắng vàng nhạt, được lọc qua những bông hoa giấy hồng xinh hay trắng thanh khiết ngoài ban công. Tủ sách do mẹ tự thiết kế, mẹ tự đi thuê đóng cho đứa con trai suốt ngày chìm đắng trong thế giới của những nhà văn Pháp, Liên Xô, Anh… 4 tầng, mỗi tâng tôi tự sắp xếp theo sự phân loại của mình, đôi khi sách trở nên quá khổ và tất nhiên luôn có ngăn quá khổ cho chúng. Tủ sách không chỉ có sách, tôi còn cất công sưu tập báo Thanh Niên, tờ báo mà hầu như tôi không thể không đọc nó mỗi ngày, đọc như một thói quen, như một nhu cầu đòi hỏi tin tức hàng ngày mà một thằng nhóc không có phương tiện gì khác để cập nhật, hay như tôi cũng sưu tập tạp chí quân đội mua ở các hiệu sách cũ. Tôi của tôi nhiều năm trước có những thú vui đơn giản trong hàng ngày của cuộc sống, những thú vui đơn giản bao quanh cái tủ sách nhỏ nhỏ của mẹ đấy. 
 
Tôi sắp xếp, tôi lau dọn, tôi nâng niu từng cuốn sách, chăm sóc như thể chúng là những sinh vật đáng yêu mỏng manh cần được bảo vệ, tôi hình dung ngăn này để những quyển này, ngăn kia để quyển gì… tôi sửa lại những chỗ vênh, tôi dùng báo phủ lên những chỗ trầy xước, tủ sách là một sinh mệnh trong căn phòng 20m2 của mình, còn sách là những đứa con của sinh mệnh đó còn tôi là người giúp việc cần mẫn. 
 
Gió thổi những chiếc lá vàng của hoa giấy bay vào phòng, rơi trên tủ sách, trong tia nắng chiều đầy bụi bay trong đó hỗn loạn mà dịu dàng, những vi thể trôi nổi, cuốn lấy nhau, nhảy những điệu Valse của những người dân thường ở thành Viên cổ kính, một gáy sách bừng sáng hơn những quyển khác, “Tên tôi là đỏ” của Orhan Pamuk, “Những kẻ thiện tâm” của Jonathan Littell, “Nietzche và Triết học” của Gilles Deleuze, chiếc là vàng nằm đó, thời gian như ngừng lại để nhấm nháp cái vị ngọt chát của một ly vang đỏ vùng Bordeau, thời gian và tôi trở thành bạn tri kỉ, những kẻ cần mẫn làm công việc của mình một cách chăm chỉ và hài hước, chúng tôi cùng nhăn mặt trong cái vị chát của ly vang, nhưng lại cảm được cái vị ngọt ngấn ở cổ của nho. Thời gian và tôi, chúng tôi đứng lại với nhau chỉ trong khoảng khắc, nhưng cái khoảng khắc đó không được đo bằng thời gian thực, khoảng khắc đó được đo ở nơi mà thời gian kéo tôi vào đấy, như một hộp ở nơi vô định, không có không gian, không có sự biến đổi chất, vật chất đứng lại, nơi mọi nghịch lý không thể tồn tại, tôi không còn thân xác, tôi chỉ là một cái gì đó hư vô và mỏng manh. Tủ sách không phải là một cách cửa, đó là một điềm mềm mà mỗi khi thu về vào những thời khắc nhất định, khi bầu trời, không gian nhuộm một màu vàng buồn, một màu vàng không thể nhầm lẫn, không thể tồn tại ở bất cứ mùa nào khác, một màu vàng chỉ xuất hiện đôi ba lần trong cả mùa thu, màu vàng như thể mặt trời đang đốt cháy khí Hidro trong môi trường đầy ion Na lơ lửng vậy. khi đó điểm mềm đó xuất hiện, tôi đi vào thời gian hay nói cách khác thời gian cho tôi bước vào lòng của mình, đưa tôi đến một không gian khác, có 2 ly vang đỏ và một người bạn tri kỉ.
 
Một điều tuyệt vời nữa trong mùa thu khi tời không quá lạnh, tôi thường để cửa ban công mở ban đêm, và khi những tia nắng sớm đầu tiên vào phòng, tôi nằm đấy, trên giường, phía dưới chân là ông bạn mèo đen già đang cuộn tròn ngủ, tôi nhìn thằng vào tủ sách của mình, đang tỏa ra thứ ánh sáng ấm dịu, giống như cái máy phát nhạc cổ điển, nhìn vào đấy tôi thấy bản nhạc do Rachmaninoff chơi Piano tấu lên với những giai điệu dìu dặt, ngón đàn trác tuyệt, những nốt mềm nhưng mạnh mẽ của một người đàn ông giàu tình cảm nhưng có một cuộc đời nhiều đau khổ.
 
Những mùa thu đến và đi, tủ sách ngày càng đầy và không còn chỗ nữa, tôi những muốn làm lại một cái tủ sách to hơn nhiều nhưng tủ sách của mẹ lưu giữ quá nhiều những điều tuyệt đẹp, tôi sợ bỏ tủ đấy đi sẽ mất đi cánh cửa mềm để sang thế giới không thời gian đấy nữa, tôi sợ mùa thu không còn đọng lại trên những gáy sách sờn bạc, tôi sợ, những vi thể bụi không còn lờn vờn trong những tia nắng buồn buổi chiều nữa. Có lẽ tôi sẽ giữ lại cái tủ đấy và thêm 1 cái tủ khác ở bức tường đối diện, phòng sẽ chật hơn, nhưng tình lại nhiều hơn.
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 

Comment