Lâu k viết tản văn. lâu không lan man. lâu không tự sự.

Lâu không ngồi nghĩ về đời mình với những thứ thật nhỏ nhoi. Như cốc cafe đang uống dở trên bàn với vết loang đen trên miệng cốc, nằm đó tội nghiệp. Nó có muốn được rửa đi để trả lại màu trắng tinh của lớp tráng men hay không? Hay nó muốn tôi giữ như vậy, để nó cảm thấy mình hữu dụng. Như tuổi trẻ, có rất nhiều vết xước của tâm hồn, như một minh chứng cho sự từng trải, cho việc đã sống không lãng phí với rất nhiều nỗi niềm vui buồn, khổ đau.

Như cửa sổ đang mở lớn để đón ánh sáng, nhưng thực ra thứ ùa vào căn phòng này là rất nhiều tiếng ồn của xe cộ, của một thị thành quá đông người, quá bận rộn, quá lộn xộn và cũng quá bấp bênh. Khung cửa sổ đó, nó có muốn được đóng lại để che chở cho căn phòng khỏi mọi hoài nghi bên ngoài kia do động cơ, do tiếng còi, do tiếng loa phát thanh.. tạo ra. Hay nó muốn mở ra, như một lồng ngực, mở tung để lộ trái tim của mình, nó sẵn sàng đón nhận vào đó mọi thứ, dù tốt dù sao, miễn là nó thuộc về thế giới này.

Như máy nghe nhạc đang để mở nắp, nhưng không được bật. Nó có muốn được đặt vào đó đĩa nhạc của Nat King Cole chạy bản nhạc L.O.V.E. Giọng Nat King Cole đánh vần từ chữ cái LOVE với tốc độ nhanh vui tươi, để cho tôi có thể cảm thấy tình yêu đang ở trong huyết quản mình, trong mạch máu mình, trên đôi môi của mình, trên mái tóc của mình. Hay chiếc máy chỉ muốn nằm yên, đợi những hạt bụi không còn trôi lơ lửng trong không khí mà đậu lại trên chiếc máy, đọng lại một lớp bụi mờ. Và rồi chiếc máy nghe nhạc sẽ đợi tôi viết lên đó, bằng ngón tay mình, tên em.

Như những quyển sách nằm yên bất động, một lớp bụi phủ trên quyển sách đặt cao nhất The Best Of Me của Nicholas Sparks. Chúng muốn tôi mở ra và đọc, muốn tôi lật dở từng trang sách, dán mắt mình theo từng con chữ, đảo mắt mình từ trái qua phải, và chìm đắm trong số phận của nhân vật, tình yêu, sự khổ đau, sự nghèo túng u ám. Hay chúng chỉ muốn nằm yên vậy, quay gáy sách vào trong, trên đó là những tựa sách để người ta tự đoán xem quyển sách đó nói gì, ánh tà dương, xứ sở của những đụn cát, hay thế giới của những người đàn ông không có đàn bà. Đoán đi, đoán xem chúng nói gì, chúng muốn nói gì, tác giả muốn nói gì, và tôi, tôi muốn nói gì với cuộc đời qua những cuốn sách mình đọc đây?

Ngoài trời mưa lớn, những cơn mưa vội đến vội đi, như những chuyến xe bus đi chậm lại bến đợi, dừng lại, chỉ vài giây rồi nó rời bến. Tôi nghĩ, tôi đã thèm những cơn mưa này đến nhường nào. Giờ thì tôi ở đây, bên bàn làm việc ngổn ngang của mình. Nhìn cơn mưa đổ xuống thành phố như thể ai đó hắt xô nước từ trên cao xuống, dữ dội và không khoan nhượng. Tôi có đang mắc kẹt trong cơn mưa này không, như đang mắc kẹt trong cuộc đời mình. Hình như ai cũng đang mắc kẹt trong đời mình, cách này hay cách khác. Thậm chí là lúc ta cảm thấy hạnh phúc nhất, có được mọi thứ trong niềm hy vọng của mình. Ấy vậy mà đôi khi, như cơn mưa đến nhanh bủa vây ta, ta không kịp tấp vào một mái hiên nào để trú ẩn, và ta ướt nhèm. Ta thấy mình bị mắc kẹt, vô vọng.

Như chiếc cốc kia, như những quyển sách, như máy nghe nhạc, chúng có mắc kẹt không?

Có vẻ như căn phòng này, cả tôi ở trong đó, và mọi thứ trong cuộc đời, cả trái đất, cả vũ trụ, hết thảy đều đang bị mắc kẹt. Hay có lẽ, tất cả chỉ là một giấc mộng hoang đường của một thứ gì đó mà ta không thể tưởng tượng được. Tôi không biết, tôi chỉ ngồi đây và nghĩ. Có lẽ chỉ có ngồi nghĩ lan man, là thứ tôi giỏi nhất cho kiếp này của mình.

Comment