Những ngày đầy sương mù, tôi những tưởng sương mù đó, giăng kín lối, chỉ có thể khiến mắt tôi nhìn về phía trước khoảng vài mét, luẩn quẩn xung quanh tôi, như thể trời hoà tan vào đất, như thể bầu trời đang tan chảy, đang sà xuống trước cuộc đời này, khiến mọi thứ trở nên hư ảo và cô độc chỉ có vào buổi sáng khi mặt trời lên nhưng không đủ sức nóng để xua đi màn sương dày đặc. Ấy vậy mà, khi tôi thức dậy lúc 3h sáng, bên ngoài cửa sổ trong màn đêm kéo dài bất tận, là làn sương mù mỏng manh bị lột trần bởi ánh điện vàng nằm leo lắt trên bên cạnh căn hộ chung cư đối diện với cửa sổ nhà tôi.

Những bóng điện vàng nhỏ bé, như những điểm chấm trên một tờ giấy, những hình cầu trong không gian, chúng lơ lửng như những con ma chơi, chúng chỉ không thể chuyển động như thể chúng đã bị một lời nguyền nào đó, phải neo mình giữa sự lạnh lẽo trong đêm đông, thoi thóp sáng dẫn lỗi cho những linh hồn cô độc. Mà có khi, chúng chính là những linh hồn cô độc, đang canh gác giấc ngủ cho con người. Trừ tôi. Tôi không chắc điều gì đánh thức tôi dậy vào lúc 3h sáng, một giấc mơ vội vàng hay một cuộc điện thoại của M. Thật quá lâu rồi tôi và M không nói chuyện, có những thứ đã trôi qua mà tôi không còn theo kịp thời gian để đong đếm xem những ngày tháng đang ở chỗ nào, khi mọi thứ kết thúc. Vẫn là giọng nói quen thuộc đó, có chút u uất buồn, giọng nói mà có lần khi M thì thầm với tôi, tôi cảm thấy như cô có thể ôm trọn cả mùa đông vào lòng để cho tôi khỏi lạnh. Quên thuộc nhưng xa quá rồi.

Thực ra có lẽ, vì hôm qua tôi đã đi ngủ quá sớm. Một nỗi buồn ùa đến, vô thành vô sắc nhưng có vị của thương nhớ, làm tôi chẳng thiết tha gì đến chiếc bàn làm việc, đến máy tính, đến những trận game nữa. Tôi chỉ muốn ngủ, trên cái giường ấm áp của mình, trong chiếc chăn ấm áp của mình, và ôm vào lòng những mộng mị thở than. Nhưng tôi không mơ thấy vị thương nhớ của mình. Tôi sợ cô ấy cũng đi mất. Tôi sợ lại phải thốt lên rằng, cuộc đời này, sự cô độc là có thật. Dù cho được yêu hay yêu thì cũng không thể thoát khỏi nó, tôi sẽ giống như những bóng đèn bên ngoài kia, bị buộc chặt vào màn đêm, trôi nổi giữa cuộc đời này, và không thể có bất kì điểm tựa nào để có thể tìm được bình yên. Thỉnh thoảng tôi lại bị vậy, như thể trong những giấc mơ của mình, tôi thường hay mơ thấy nhất tôi nằm trên một đụn cát khổng lồ giữa sa mạc khổng lồ. Tôi sợ hãi, tôi hét lên, tôi thấy mình quá bé nhỏ, cuộc sống quá trống trải, không ai nghe tôi, không có ai bên tôi.

Tháng 12 đổ 1 tiếng chuông vào lúc 0h để báo hiệu cho một năm nữa sẽ kết thúc. Cái dòng thời gian này, được quy định bằng ngày tháng năm, đóng khung trong một cuốn lịch treo tường, trong những con số trên màn hình máy tính đôi khi khiến tôi thấy thật nặng nề. Người ta bắt đầu tổng kết. Tôi cũng vậy, vô thức, hay có ý thức, lại ngồi tổng kết lại đời mình như thể tất cả chúng ta đều là một bộ phận nào đó trên một dây truyền sản xuất, được trùng tu lại mỗi năm, xem mình hỏng hóc ở đâu, cần bôi thêm dầu không, cần đánh bóng lại không? Nhưng thật may, khi tôi những tưởng tháng 12 đến, mang cho tôi nỗi buồn chán kéo dài vì những ngày cuối năm thế giới cứ háo hức một cách kì quặc, còn tôi chỉ thấy muốn nhanh kết thúc, tháng 12 này, Noel này và năm mời này, thì em xuất hiện.

Tháng 12 đọng lại trên một nụ cười, năm 2016 nằm trong một giọng nói. Nàng xuất hiện, nhiều thứ thay đổi, con người tôi cũng thay đổi. Tháng 12 cũng thay đổi. Tôi ghét Noel, không, tôi đã từng ghét Noel, tôi ghét tổng kết, không tôi đã từng ghét tổng kết. Tôi không còn ghét nữa, tôi thích cách em bảo rằng Giáng Sinh là điều kì diệu nhất mà em chờ đợi trong một năm. Tôi sẽ bảo lại em rằng, em là điều kì diệu nhất xuất hiện trong đời tôi đã nhiều năm nay. Đã nhiều năm nay, tôi không còn cảm thấy được tình yêu ở trong trái tim mình một cách mãnh liệt và tràn đầy như vậy. Tôi nhớ có lần trên Instagram tôi up một ảnh về một người đàn ông ngồi một mình, tôi đã nói rằng, đây là tương lai của tôi, một kẻ luôn luôn thấy mình cô độc trong đời. L nhìn thấy và cô ấy trách tôi, sao tôi nói vậy khi cô ấy đang ở bên cạnh tôi. Tôi có thực yêu L không? Tôi không biết, tôi không chắc. Nhưng tôi yêu em, một thứ cảm xúc mà tôi không thể nào lảng tránh. Tôi sẽ đâm đầu vào một toa tàu để bắt nó dừng lại, chỉ để em lên chuyến tàu đó. Tôi sẽ là cơn mưa làm ướt tâm hồn em, giúp em đi qua những ngày hè nóng nực, tôi sẽ là ánh sáng soi cho con đường em đi để e không bao giờ lạc. Em của tháng 12, của tháng 11, của năm 2016, của năm 2116, của tương lai, hiện tại của những gì kì diệu nhất mà tình yêu mang đến cho tôi.

Tôi không sợ cô độc, nhưng tôi không cần phải cô độc nữa khi có em. Tháng 12 không đáng chán nữa khi có em. Mùa đông vẫn lạnh, cây vẫn trụi lá và sương mù vẫn giăng kín thành phố dù đêm hay ngày. Nhưng có em, mọi thứ đều ổn, chỉ cần có em thôi, trong cuộc đời này, cuộc đời tội nghiệp của những phận người đặc biệt đang trôi lơ lửng như những ánh đèn trong đêm. Chỉ cần có em thôi, mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng, cô độc chỉ là một trạng thái của sự không thoả mãn, buồn bã chỉ là một trạng thái của nhớ nhung, sương mù chỉ là một tình huống khi ta lo lắng một ngày sẽ mất em. Tất cả đều có ý nghĩa, có nguyên do, và có thể chấp nhận được. Chỉ cần có em bên cạnh, hoặc ở đâu đó, nơi tôi có thể chạm vào đôi môi, có thể gọi điện, có thể tìm thấy. Chỉ cần có em thôi, tôi sẽ có thể làm được mọi điều trên đời, cho chúng ta.

Comment