Nghe đến Rock có lẽ đa số những người chưa từng thử nghe nghiêm túc nghĩ đến những âm thanh ồn ào như thác đổ của trống, tiếng rít thé lên man dại của power chords, tiếng gầm hét của vocal, và một nửa trong số đấy sẽ thủ thế với một tư tưởng “bảo thủ” về điều mình nghĩ và không động đến bất cứ dòng nào có chữ Rock. Nhưng có nhiều dòng mạch nước nhỏ trong dòng chảy lớn của Rock là những giai điệu êm dịu, tinh tế, sâu sắc và mơn man được tâm hồn của bất kì một đôi tai nào, người ta cứ gọi đại là ballad rock nơi tập hợp những bài nhạc dịu dàng và đầy cảm xúc của tất cả các nhánh của Rock ví như: Believe – Savatage (heavy/prog metal), When the children cry – white lion (hard rock), Comfortably numb – Pink Floyd (psychedelic/progressive rock)… Và trong những mạch nhỏ của một thể loại nhạc vĩ đại, post-rock chảy một cách khiêm tốn nhưng không hề chịu lép vế, không hề chìm khuất, và không hề lai tạp, tự nó âm thầm tìm được chỗ đứng vững chắc trong lòng những người yêu rock, tự nó khiến cho những người chưa từng nghe rock, có ác cảm với tư thế phòng thủ thể loại được cho là điếc tai này phải nghĩ lại, phải tìm hiểu và mê.
Một người bạn từng bảo với tôi rằng, những đêm đông châu Âu khi người yêu đang ở cách xa gần vạn cây số mà nghe Post-Rock thì tâm hồn run rẩy, thân hình co quắp trong nhớ nhung bất tận và buồn vô hạn.
Post-rock sinh ra khá muộn, mới chỉ 2 thập kỉ, là sự kết hợp của đặc trưng âm nhạc của nhiều thể loại: ambient, jazz, experimental và electronica, post-rock hạn chế tối đa việc sử dụng Vocal trong bản nhạc của mình, phần lớn band nhạc và các album post-rock không có vocal, post-rock sử dụng các nhạc cụ của rock không với mục đích tạo ra một bản nhạc đậm chất rock với những tiếng Riffs và chords mà qua những nhạc cụ đó, âm nhạc của post-rock muốn len vào tận sâu trong tâm hồn, khuấy lên màn đêm yên lặng bao quanh và khiến cho tâm hồn thổn thức.
Post-rock là âm nhạc của màn đêm cũng như dòng chảy mà nó đang tồn tại trong thực thể to lớn Rock. Post-rock là một mạch ngầm chân quý luôn có một chỗ đứng khá cao trong lòng người yêu rock, không phô trương, tìm đến thị hiếu, luôn làm mới mình, post-rock qua 2 thập kỉ là một sự sáng tạo đầy ắp, những album mới lạ và những cover đĩa thực sự là những tác phẩm nghệ thuật đương đại có giá trị, những band nhạc với cái tên vô cùng đặc biệt.
Âm nhạc của post-rock là sự sáng tạo không ngừng của cảm xúc, của sự lay động, trong màn đêm tĩnh lặng, post-rock tạo ra những khe hở nhỏ cho những sợi dây tâm hồn thoát ra khỏi thân xác, mơn man mọi vật, thoát ra khỏi cửa sổ để hòa vào ánh đèn đường vàng dịu, để cảm nhận được hơi thở của thành phố đô thị đêm không tất bật ồn ào, để những tín hiệu của tình yêu, của nỗi nhớ, của dòng chạy thời gian được khuyêch đại, được đốt lên trong trái tim đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ đã bị kìm nén sau bộn bề công việc.
Là những giai điệu không lời khi mạnh mẽ, khi dịu dàng đau đớn, post-rock để trước mặt chúng ta một tờ giấy trắng và một cây viết đầy mực để cho ta tự viết cho mình ngôn từ mà chỉ chúng ta hiểu, chỉ chúng ta cảm, chỉ chúng ta có thể đọc nó. Sự mênh mông vô bờ bến mà post-rock tạo ra cho mạch nguồn cảm xúc là điều chắc chắn sẽ khiến bất kì ai đã chót nghe sẽ say mê và chìm đắm.
Tôi không có một cái tai tốt để thẩm âm, nhưng tôi có một tâm hồn biết tìm đến âm nhạc nào phù hợp và nói lên được những điều sâu kín của mình và cho tôi chút bình yên trong bộn bề của tuổi trưởng thành. Tôi viết như tôi cảm .