Bạn có muốn nghe đôi điều thú vị về Robert Pattionson? Robert tin rằng anh không biết cách diễn xuất, còn Willem Dafoe thì có. Dafoe có thể diễn mọi loại vai trong sự nghiệp của ông. Và Joaquin Phoenix chỉ cần buộc dây giày trên phim thôi cũng đủ để nhận đề cử về diễn xuất. Và Bruce Willis – yeah, là Bruce Willis – ông ấy luôn là nam chính. Còn Robert Pattinson? Ôi không, “Tôi chỉ biết ba cách diễn thôi.” Chỉ ba mà thôi! Dù đã vào nghề hơn một thập kỉ, Robert vẫn “cảm thấy lo lắng trong mỗi bộ phim” mà anh đóng.
Robert Pattinson, 33 tuổi, đang ngồi trong một tiệm ăn lờ nhờ sáng ở Notting Hill, phía tây London, nhúng bánh mỳ vào cốc chứa gì đó. Đêm hãy còn sớm, ngoài trời tối và lạnh. Anh đến đây sau những buổi tập cho The Batman. Robert vui mừng khi chúng diễn ra tại trường quay Harry Potter mà anh đã tham gia khi mới mười bốn mười lăm tuổi. Đây là vai chính đầu tiên của Robert trong một dự án phim bom tấn kể từ thời Twilight, cảm giác “lâu lắm rồi, như là mãi mãi vậy,” anh cho biết.
Có thể giờ đây anh đang mệt mỏi. Hoặc anh đã có một ngày tệ hại. Có lẽ anh đã đến studio sớm vào mỗi buổi sáng và vẫn chưa bắt sóng được vai diễn Batman. Nhiều khi anh sẽ chẳng bao giờ nắm bắt được nó, và rồi mọi người sẽ đồng ý rằng anh thật ra chẳng biết diễn, và sự nghiệp của anh sẽ đi đến hồi kết không thể tránh khỏi.
Liệu lúc này đây Robert Pattinson đang có những suy nghĩ gì?
“Tôi là kẻ theo chủ nghĩa bi quan,” anh nói, và cười. Anh cười ngặt nghẽo đến tít cả mắt, đầu ngửa ra sao để lộ quai hàm vuông lớt phớt râu cùng cánh mũi hơi lệch, tiếng cười to, sảng khoái. “Tôi luôn nghĩ viễn cảnh xấu nhất sẽ diễn ra. Nên khi mà nó thật sự xảy ra, tôi kiểu như: ‘Gah! Ok! Tao chuẩn bị rồi đây!”
Nhiều diễn viên khác luôn gây ấn tượng về sự khiêm tốn của họ, nhưng Robert Pattinson thì khác. Anh lúc nào cũng tạo cảm giác rằng anh đang giãi bày ‘sự bình thường như bao người’ của mình một cách chân thành nhất. Robert nói rằng anh không có gì “đáng hâm mộ (totemic)” cả. Anh thường không cố gắng quá nhiều cho việc quay thử, vì lỡ như bằng phép màu nào đó anh làm tốt ở lần diễn thử, đến khi quay thật mọi thứ lại tanh bành thì sao? “Nếu tôi diễn tập tốt, thì chắc chắn sẽ thất bại ngay sau đó.”
Thật kì lạ khi nghe anh tâm sự về những lo lắng cũng như sự ngờ vực chính bản thân, vì trong vòng sáu bảy năm nay, Robert Pattinson đã từ từ bước từng bước chắc chắn, mạnh mẽ trong sự nghiệp của mình khi thực hiện nhiều phim tốt với những đạo diễn rất giỏi. Anh đã làm việc với David Cronenberg trong Cosmopolis và Claire Denis trong High Life, với Werner Herzog trong Queen of the Desert và anh em nhà Safdie trong Good Time. Trong The King, tác phẩm mới nhất của David Michôd chuyển thể từ kịch Shakespeare và chiếu trên Netflix, Pattinson đã rất xuất sắc khi vào vai một hoàng tử nước Pháp lố lăng kệch cỡm, đến nỗi bạn diễn cùng anh đã phá lên cười khi lần đầu nghe phát âm tiếng Pháp của anh.
Điều này làm anh vui, bởi ít nhất thì anh cũng nhận được phản hồi về diễn xuất của mình. “Nếu tôi đang diễn một cảnh mà tôi nhận thấy rằng diễn viên kia đoán được tôi làm gì, nó chẳng khiến họ ngạc nhiên chút nào, thì tôi sẽ lập tức cảm thấy ngu ngốc.” Trong The King, Robert đã tạo nên một vai diễn đáng nhớ với hình ảnh mái tóc dài màu vàng cùng chất giọng lè nhè lơ lớ như những tảng phomai Pháp.
Robert Pattinson đóng chính trong The Lighthouse, dự án mới nhất của đạo diễn Robert Eggers kể về hai người gác hải đăng trên một hòn đảo biệt lập đang dần trở nên điên loạn. Anh diễn cùng Willem Dafoe, một diễn viên cực kì tuyệt vời. “Ông ấy có hàng tấn năng lượng trong người. Và nó cực kì đáng sợ,” Pattinson cho biết. Trước khi quay, Robert tự đấm vào mặt mình, tự xoay tròn để làm mình chóng mặt, hoặc vốc bùn uống, hoặc tự nhét giẻ bịt miệng mình.
Anh giải thích rằng mấy việc như vậy là cần thiết, chúng là nỗ lực đầy dữ dội để kích động tối đa sức biểu đạt, bởi vì sao, bạn nhớ mấy dòng phía trên mà bài viết đã đề cập không, vì Robert nghĩ rằng anh rất tệ việc diễn xuất. “Vì tôi thật sự không biết diễn, nên tôi muốn bằng cách nào đó biến nó thành thật, và một trong những cách tôi luôn thấy có hiệu quả đó là gây sốc về thể chất trước khi diễn. Và khi lên hình, tôi sẽ có” – anh ngừng một lúc – “cảm xúc khác biệt.” Đôi lúc, Robert bịt miệng mình chặt đến nỗi nôn mửa. “Và tôi quên rằng tôi đeo mic trong suốt thời gian đó để đạo diễn và nhà sản xuất trước mỗi cảnh quay sẽ nhận…” Anh ngồi lùi vào trong góc và mô phỏng lại tiếng nôn ọe. “Nó như kiểu làm mọi người ngán ngẩm luôn.” Bạn diễn của anh nghĩ sao? “Tôi không biết, tôi quá mải mê với trò bịt miệng của mình.”
Trong The Lighthouse, nhân vật của Pattinson càng về cuối càng trở nên mất kiểm soát và dữ tợn hơn. Nên khi quay, anh nghĩ mình cũng nên như vậy. “Tôi thích làm bất cứ điều gì để ngăn mình nhận thức được xung quanh đang xảy ra chuyện gì. Để mình hoàn toàn bị choáng ngợp và mất phương hướng. Để cảm thấy có gì đó thật sự xảy ra.” Nó có hiệu quả không? Nó có! Người xem, ngoại trừ Pattinson, đều thấy rằng anh hoàn toàn ‘ngang cơ’ với Dafoe về diễn xuất.
Dafoe, khi chú ý thấy sự thiếu tự tin của Pattinson, đã thốt lên rằng: “Tôi phải làm sao với sự phủ nhận bản thân đầy quyến rũ này đây?” Nhiều người cho rằng The Lighthouse sẽ mang về cho Robert một dề cử Oscar. Hoặc một đề cử Bafta. Đó là sự công nhận rằng Robert Pattinson tuy âm thầm nhưng đã trở thành một trong những nam diễn viên người Anh xuất sắc nhất hiện nay.
“Tôi rất ngạc nhiên về cách mà phim được đón nhận.” Anh nói rồi hớp một ngụm bia và tiếp tục chấm bánh mỳ. “Tôi yêu bộ phim., tôi nghĩ nó rấttttttttt ngầu. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng…” Anh ấy chưa bao giờ nghĩ mọi người sẽ thật sự để mắt đến nó – một tác phẩm độc lập nhỏ anh quay trong năm 2018 – chứ đừng nói là sẽ yêu nó, gần như tất cả những ai đã xem đều yêu phim. “Tôi diễn phim này gần như tốt hơn tất cả những phim mà tôi đã tham gia, và nó là phim ngẫu hứng nhất của tôi. Cảm giác thèm khát những thứ vô cùng, vô cùng kì lạ thật sự tuyệt! Đó là những thứ mà tôi thích làm.”
Hầu hết mọi người đều cho rằng Robert chuyển sang đóng phim độc lập là để thoát khỏi hào quang của sự nổi tiếng. Twilight giúp Robert Pattinson trở thành siêu sao, và siêu sao là hóa ra lại là danh hiệu anh không bao giờ muốn có. Người hâm mộ hi vọng anh đắm mình dưới ánh đèn sân khấu, nhận một vài vai diễn lớn, trở thành diễn viên hàng đầu theo như mong mỏi của họ. Nhưng Robert dường như đã không chịu hợp tác với fan. Anh đã chạm ngõ xu thế nhưng rồi quyết định chỉ dừng ở ngưỡng cửa. Nên chúng ta cho rằng Robert đã chủ động chọn cuộc sống yên lặng. Rằng anh đã quay lưng lại với Hollywood. Rằng anh đã cố trốn thoát.
Một trong những chiến lược đào thoát của anh là thay đổi ngoại hình. Lấy ví dụ, thỉnh thoảng khi đi ăn cùng bạn, đến giữa bữa ăn thì anh yêu cầu họ đổi quần áo với mình để có thể đi ra khỏi cổng trong lúc hàng tá tay săn ảnh đang chực chờ anh xuất hiện trở lại với cùng bộ trang phục lúc anh bước vào nhà hàng. Nhưng việc xuất hiện trong những tác phẩm điện ảnh độc lập lại là một chiến lược hoàn toàn khác biệt – là cơ hội để anh tiếp tục làm nghề, đồng thời tránh mặt mọi người. Anh đóng những phim mà rất ít người chịu trả tiển để xem chúng trên màn hình lớn, cả thế giới nghĩ rằng bởi một phần của anh khao khát được biến mất. Anh đã không cần tiền nữa; có lẽ chỉ mình Twilight cũng đủ khiến anh giàu có hơn nhiều rồi, nên tại sao lại phải tiếp tục kiếm tiền làm gì?
Nhưng “Không phải vậy!” Robert Pattinson nói. Anh ấy lắc đầu. Không, không, không, không! Nó không phải là về việc chạy trốn. Và anh ấy cũng không cố gắng lờ đi kì vọng của người hâm mộ. Ít nhất là không hề có sự cố ý nào ở đây cả. Chỉ là anh ấy không được giao vai diễn nữa. “Không hề có vai diễn trong một bộ phim lớn nào.” Anh ấy đã đi thử vai trong một phim của Scorsese, một lần khác trong phim của anh em nhà Coen, “nhưng cả thế giới đều đổ xô đi thử những vai đó,” Pattinson nói, và anh thì là ai mà lại có thể yêu cầu Scorsese giao vai này cho anh? “Tôi đoán một phần trong tôi cũng có chút lo sợ về việc thực hiện những loạt phim dài” – những “saga.” Nhưng sự thật là anh không hề chủ động tránh những phim lớn. Tất cả những gì anh muốn là làm việc với những đạo diễn anh ngưỡng mộ, làm những phim anh muốn. “Nó giống như một kế hoạch dài hạn vậy.”
Còn về sự nổi tiếng khi đó thì sao? Đã có lúc Robert Pattinson là một trong những nhân vật được chú ý nhất trên thế giới: chàng Edward xinh đẹp, bạn trai của Kristen Stewart, rồi thành bạn trai cũ của Kristen Stewart – đó là cách mà mọi chuyện diễn ra. Anh ấy đã từng nghĩ điều đó thật ngầu! “Tôi nghĩ mấy thứ liên quan đến sự nổi tiếng là nhàm chán nhất. Không có gì để nói về chúng cả. Cho anh một giây, anh nghĩ sự nổi tiếng là gì. Nó là… mọi người dù ở đâu cũng sẽ nhận ra mặt anh. Vậy thôi đó.” Trong nhà hàng, không một ai chú ý đến Robert. Không ai nhìn trộm. Không ai chỉ trỏ hay cười rúc rích. Mọi thứ bây giờ đã khác rồi, anh nói, nhưng nếu mọi thứ có không thay đổi gì thì anh ấy cũng không thấy phiền chút nào. “Lúc trẻ hơn, lúc mà tôi còn một chút thiếu tự tin về mình, tôi cứ luôn nghĩ mọi người sẽ thất vọng khi họ gặp tôi.” Còn bây giờ? “Tôi đếch quan tâm nữa.”
Trong một khoảng thời gian dài, Robert Pattinson luôn bị thu hút bởi những nhân vật phức tạp, kì quặc. Gã hoàng tử nước Pháp kênh kiệu. Gã bịp bợm ở New York đang chạy trốn. Phi hành gia phạm tội sống cùng con gái. Anh đóng vai những gã đàn ông với tên gọi Dauphin (The King), Connie Nikas (Good Time) hay Ephraim Winslow (The Lighthouse). Anh hiếm khi đóng vai những gã trai mang những cái tên thông thường như Ben, Ryan hay Joe. Và cả Edward, nó đang dần trở nên nhạt nhoà, mặc dù nhân vật mang tên đó có là kẻ bất tử với siêu năng lực đi chăng nữa.
“Tôi hoàn toàn không hiểu rõ cách diễn xuất, như một người bình thường. Tôi nghĩ tôi không giỏi chút nào trong việc thể hiện sự tinh tế,” anh nói. Anh thích đóng những vai ngược hoàn toàn với bản thân – anh tự nhận xét mình là hoàn toàn bình thường, thẳng đuột và không có sức hút. “Tôi thích những nhân vật mà, khi tình huống xảy ra, quyết định của họ hoàn toàn không thể hiểu được.” Anh ấy cười. “Tôi thấy bị thu hút mỗi khi ai đó đưa ra quyết định tồi. Sự hài hước và sự hoang mang.”
Hài hước và hoang mang, bằng cách ngớ ngẩn nào đó lại chính là đặc điểm thú vị nhất trong những phiên bản Robert Pattinson này. Sự hoang mang xuất phát từ bên trong anh. “Tôi cho rằng mình nhìn thế giới rất nhiều lần và vẫn không thể hiểu được cái gì đang xảy ra cả. Kiểu như là, tôi không liên quan tới nó (thế giới).” Anh ấy lại cười. Cứ như vậy mãi. “Tôi không thể nhớ nó trích từ cuốn sách nào nhưng nó cứ luôn ở trong đầu tôi, và tôi nghĩ nó là một mô tả tốt về bản thân mình: có một con chó trong thang máy, và mỗi lần cửa thang máy mở ra một thế giới hoàn toàn mới với nó, nó không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Điều đó, giống như là, diễn ra mỗi ngày với tôi.”
Robert Pattinson lớn lên ở Barnes, phía nam London. Nơi đó yên bình và có nhiều cây cối. “Thời thơ ấu rất rất tuyệt vời,” anh nói. Ở tuổi thiếu niên, anh theo đuổi môn trượt ván nhưng không có gì nổi trội. Sau đó anh chuyển sang mảng âm nhạc. Anh chưa bao giờ muốn làm diễn viên, nhưng luôn muốn trở thành một nhạc sĩ. Có một thời gian, trước khi được chọn vào Harry Potter, khi còn rất trẻ, anh đã chơi nhạc không chuyên ở London’s Soho (khu vực giải trí ở rìa tây London) vào mỗi tối thứ hai.
“Theo nhiều cách nhìn nhận thì tôi chưa bao giờ qua 15 tuổi. Đây vẫn luôn là phong cách mặc đồ của tôi” – anh nói và chỉ vào chiếc áo thun in hình liên quan đến trượt ván mình đang mặc – “và đây cũng vẫn luôn là thể loại nhạc yêu thích của tôi. Như hip-hop giai đoạn 1997 – 2002. Và Van Morrison. Và Jeff Buckley. Tất cả những ai mà tôi phát hiện ra năm 14 tuổi.” Anh từng là một “kẻ kì quặc (space cadet)” khi còn nhỏ, anh nói. Và đến giờ vẫn vậy. “Nhưng có giai đoạn tôi cực kì tham vọng, kiểu cảm giác có gì đó thúc đẩy mình rất rất nhiều.” Anh cho rằng khả năng tuyệt vời của anh không phải là diễn xuất mà là sự chính xác trong việc chọn người để làm việc cùng – những người có thể khiến anh trở nên tốt hơn.
“Tôi nghĩ tôi có gu phim tốt. Tôi có thể thấy, chỉ từ lần gặp mặt ngắn ngủi, rằng liệu một đạo diễn có thể làm ra thứ gì đó tốt hay không,” anh nói. Trước khi làm việc với anh em nhà Safdie trong Good Time, Robert đã xem được một bức ảnh trích ra từ một cảnh trong phim của họ, nó khiến anh tin rằng cả hai bên nên hợp tác với nhau, và anh đã rất vui mừng khi họ đồng ý. Rồi cái lần mà anh nhận cuộc gọi báo mình được nhận vai diễn trong High Life của Claire Denis, đạo diễn mà anh đã ngưỡng mộ từ lâu, anh “hầu như không thể đứng vững.” “Tôi đã ngồi xuống lề đường, ở gần đây này.” Anh hất đầu về phía cửa sổ. “Tôi thật sự phấn khích! Đối với diễn viên thì không có gì tuyệt hơn khi được nhận vai mà mình muốn. Không gì tuyệt vời hơn. Đặc biệt khi mà vai đó khó để được nhận.” Đến bây giờ, khi kể lại điều đó, anh vẫn còn phấn khích đến nỗi bất giác vỗ mạnh vào bàn. “Không gì tuyệt vời hơn cảm giác đạt được thành tựu!”
The Batman cũng là một thành tựu kiểu đó, anh nói. Robert đồng ý nhận vai bởi “Tôi thấy có sự kết nối với nó, tôi không biết tại sao,” và cũng vì, “Tôi chỉ là thật sự muốn nó.” Vai diễn có “sức mạnh,” mà “ai ai cũng bị thu hút bởi nó. Nó là thứ không thể định nghĩa.” Nhưng anh đã phát mệt với các câu hỏi về nó rồi. Giờ anh chỉ muốn tập trung đóng phim. “Tôi nhớ cảm giác khi nói về một bộ phim mà ai cũng mong chờ là như thế nào. Bất cứ khi nào bạn mở miệng, mọi người sẽ, ‘Argh! Tên đần đó!’. Ơ này, anh bạn à, tôi còn chưa bắt đầu diễn cơ mà. Nhưng không nhà phê bình gay gắt nào khó tính hơn chính bản thân tôi, nên tôi không cần phải lo lắng về bất cứ ai cả.”
Riêng tôi thì cho rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp thôi. Nhưng nếu lỡ như tình huống xấu nhất xảy ra thì anh ấy sẽ làm gì? Nếu anh ấy không bao giờ kết nối được với vai diễn Batman? Anh ấy suy nghĩ một chốc, rồi quay đầu lại và cười lớn. “Phim khiêu dâm,” anh nói. “Nhưng là khiêu dâm nghệ thuật.”
Alex Moshakis
Bài dịch từ: The Guardians
Bài viết cùng mục: Tuan Lalarme