Ông Peter Hartlaub của tờ San Francisco Chronicle bình một câu ý nhị cho Storks như sau “Việc tụi chủ hãng Warner Bros. Animation cho cho một lũ điên điều hành cái nhà thương điên này quả là tuyệt vời.”
Hồi nhỏ quen với hình ảnh cò giao em bé tới nhà trong phim hoạt hình chú voi con Dumbo. Giờ mấy con cò đó không giao em bé nữa mà giao hàng. Cò Junior là một nhân viên chăm chỉ sắp được thăng chức làm sếp. Vì sự sơ xuất của Tulip mà cỗ máy sản xuất em bé “ịt” ra một đứa nhỏ. Junior phải diếm sai sót đó bằng cách giấu công ty giao hàng đi vận chuyển em bé trong êm đẹp. Chắc êm đẹp, êm đẹp thì không ngồi cười mỏi mồm với tụi điên này.
Storks mới đúng là phim gia đình, cả con nít, thiếu niên dậy thì, bố mẹ hay cô, cậu, chú, bác, ông bà nội- ngoại đều đi coi được hết. Làm gì thì làm, nếu muốn thư giãn thì nhào ra rạp xem Storks đi cho não trôi luôn. Phim con nít sướng một cái là lúc coi không phải động não nhiều, cứ thả não thả mắt lên phim để người ta kể chuyện cho mình nghe thôi. Nghe tới đâu hiểu tới đó, cười liền, không cần suy nghĩ. Mà cười sướng miệng nữa. Storks là phim mà cả rạp sẽ đồng lòng cười với nhau chứ không phải kiểu phim bạn cười lẻ loi dị hợm. Lúc đó thì tha hồ cười to chẳng sợ bất lịch sự.
Storks đơn giản và dễ thương, và hài. Còn trông mong gì hơn ở một bộ phim hoạt hình, như thế đã quá tuyệt vời rồi. Hẳn nhiên phim lồng ghép nhiều bài học đơn giản mà con nít đứa nào cũng cần được học, người lớn kẻ nào cũng cần được nhắc. Những bài học đơn giản, ai cũng biết, ai cũng thấy nhưng thật sự cần được lặp đi lặp lại trong đời.
Mỗi tội (có lẽ) là phim trẻ em xem nên thoại cứ lồ lộ ý nghĩa cả ra. Kiểu thoại đúc kết bài học, chẳng khác gì “Đó, ý nghĩa của cảnh này là mày phải biết hi sinh cho người khác”. Thẳng đuột như thoại của Storks thì gượng quá. Tới mấy đoạn này là lấn cấn khó chịu. Nhưng dù sao nếu tôi là con nít thì tôi sẽ không phàn nàn vụ này đâu.
Thằng bạn tôi bảo Storks khiến nó ngộp, nó đang cười mỏi miệng, chưa kịp ngậm lại thì cười tiếp. Mà nó chê phim ngộp. Xem xong thì tôi hiểu tại sao, tụi Cò này nói nhiều quá trời quá đất. Bớt thoại với đớp lời nhau thì sẽ đỡ nhức đầu hơn. “Làm cò ai lại làm vậy.”
5 giây cho đạo diễn:
Biết anh Nicholas Stoller qua phim Yes Man từ lâu lắm rồi mà nào nhớ tên. Nicholas Stoller biên kịch kiêm đạo diễn cho Storks, đây cũng là phim hoạt hình đầu tay ảnh làm đạo diễn. Doug Sweetland, đồng đạo diễn với Nick thì cào đầu vào thế giới phim hoạt hình lâu năm và ổng là một animator chính hiệu. Chắc để bổ khuyết kỹ năng cho nhau nên Warner Bros. mới bưng hai anh về làm chung để cho ra Storks.
[Spoiler]
Kể về ngôi sao sáng của Storks mà không nhắc lũ Sói nhây thì uổng. Cười lên cười xuống cũng tại tụi này. Thân là nhân vật gây cản trở mà mở miệng ra là khiến người khác cũng ngoác miệng cười theo. Tụi Sói lầy chuyên gia biến hình từ cây cầu, cái thuyền tới tàu ngầm rồi cả máy bay, chả có cái gì mà lũ đó không biến hình được. Thấy con nít là mắt long lanh rực rỡ “Chộ ôi”, con nít thơm như hoa thì cảm giác như đang yêu, lái xe cướp đứa nhỏ cũng phải giả vờ đằm thắm chạy xe an toàn vì đang chở trẻ em. Lạy hồn, mấy mẹ xây dựng nhân vật với biên kịch đáng yêu quá đỗi mới tạo ra mấy giống loài như tụi này. Mấy hủ nữ bên Mỹ ship cho hai con như điên, hu hu.
Sau lũ sói mặn như muối này là con cò xanh rờn trẻ trâu. Mà không rõ nó phải cò không, nhìn nó dị dễ sợ. Chả nhớ tên mà tạo hình con này đúng thể loại ruồi mũi bâu gãi ngứa, gây cười, thế giới không ai chấp. Tuyến nhân vật phụ được xây dựng hài hước và dễ thương. Chúng nó chẳng xấu xa quá, chúng nó xấu tính vừa vừa thôi, đủ cản trở người khác nhưng lại gây thiện cảm cho người xem tuyệt đối. Ha ha.
Cái cảnh tôi ưng nhất là hành trình tụi cò đem giao con nít khúc gần cuối phim, bầu trời trên hình được làm kỹ xảo như thật, cứ tưởng lúc đó bầu trời lơ lửng xung quanh và tụi cò đang cong mông bay trước mặt tôi.
Giữa biển trời lồng lộn đó thì không gì hoàn hảo hơn anh Vance Joy mở mồm hát Fire and Blood. Đang trên trời thêm giọng Vance Joy thì hồn lìa xác, tự động bay thẳng lên 9 tầng mây. Tưởng CGV chiếu phim 3D lấy giá 2D.
Bài này Vance Joy chơi một cú máy dài hơi hết nửa MV, mà MV này còn hiểu chút chút chứ MV Riptide của Vance thì tịt ngòi không hiểu quái gì cả. Anyways, nhạc phim không thật sự xuất sắc nhưng vẫn có thể thưởng thức ngon lành được. Mấy giai diệu hay như Tulip’s Family, They don’t deliver babies nhẹ nhàng nghe trước khi đi ngủ thì tuyệt.
Quay lại Storks, cho một điểm cộng vào phần dịch và lồng tiếng được Việt hóa. Hài không đỡ nổi. Tinh hoa tiếng Việt ! Như lúc cò Junior chọc cười đứa nhỏ bằng việc nhận mình là Sơn Cò (aka Sơn Tùng) và hát “Cơn mưa ngang qua, cơn mưa ngang qua ướt nhẹp kiện hàng” làm cả rạp cười hô hố.
Thoại nhiều thế nhưng nhớ được hai đoạn thoại ưng nhất.
Một là lúc Tulip hỏi Junior:
Tulip:
Tại sao anh lại muốn làm sếp?
Junior:
Tôi không biết. Ai cũng muốn làm sếp mà?
Không phải mỗi Junior thôi mà tôi nghĩ chắc ai cũng vô tình một lần lầm tưởng mong muốn thực sự của mình với kỳ vọng của người khác. Ví dụ thay chữ “sếp” là “đại học” thử. Như cả thế giới thấy công việc nào đó là đỉnh cao, là phải vươn tới, rồi vô tình lầm tưởng họ cũng như thế giới. Mãi theo đuổi một ước mơ xa lạ.
Hai, là đoạn cuối phim, Tulip hỏi Junior sau khi vận chuyển đứa bé đến gia đình thật của nó:
Tulip:
Anh có buồn không?
Junior:
Không. Tôi ổn.
*Im lặng*
Junior:
*khóc nấc*
Không có vui tí nào. Đúng là công việc buồn nhất thế giới.
Cò Junior là một tên có vấn đề trong việc bộc lộ cảm xúc của mình. Bản thân tôi thấy cò Junior rất người. Nó luôn lảng tránh cái nó yêu thích, thấy đứa bé dễ thương quá khiến tim rụng rời thì tìm mọi cách bịt cái kính để khỏi thấy khuôn mặt kháu khỉnh đó nữa. Bản chất tốt mà không dám thừa nhận. Cái mình yêu thích xuất hiện chình ình trước mặt mà dối lòng bảo không phải, lảng tránh nó đi để theo đuổi cái mà thế giới mong muốn.
Tụi Sói coi vậy chứ sống thật, mắt sẽ long lanh khi thấy một đứa trẻ, sẽ liếm má, cưng nựng một đứa bé như một con sói con, sẽ chạy theo và huy động mọi nguồn lực để có một đứa trẻ mà chúng tự cho là con mình. Thân là sói nghe nguy hiểm thế chứ bựa thì vẫn phải bựa cho đúng bản chất. Chỉ đơn giản là thích và chạy theo. Dễ vậy mà mấy ai làm được. Tụi này sống không lỗi tí nào.
Min Jun