Ta không có đời
Vì đời ta ta sẻ chia hết cho những cuộc đời khác
Ta sống vì ta nhưng lận đận lúi húi trong mớ bòng bong
Ta đẩy đời ta xuôi theo đời những cuộc đời khác
Đời ta vá chằng vá đụp
Mảnh giẻ của trời vẫn lấy lau mây.
Ta không có hận thù
Vì sâu cay ta ganh ghét ta căm giận chính bản thân mình
Ta buông hết
Những oán ân mà ta mang nợ
Ta chẳng giận ai, chỉ giận chính mình
Ta chẳng có tình buông ra
Chỉ lòng ta giữ chặt lại của ta.
Ta không có tên
Để réo gọi cái phần Ngã
Ra khỏi lớp mù sâu
Ta sống như tảng băng trôi dần và tan chảy
Phần lớn ta chìm trong bóng tối cho cá rỉa thây
Phần nhỏ ta nổi cho mặt trời thiêu cháy
Ta chẳng biết ta còn lại những gì
Hay chỉ lại là một mớ vụn rơi
Như những mẩu bánh mì rồi đến ngày
Chuột gặm.
Ta là sự nửa vời của tạo vật
Ta biết và không biết
Ta hiểu và không hiểu
Ta yêu và không yêu
Ta thích mà không đuổi
Ta mê mà không say
Ta cứ giống như cây nhỏ
Vươn lên trời thì sợ mặt trời thiêu cháy
Luồn dưới đất sâu thì sợ ngục tù
Ta sống mà không hoài sợ chết
Ta đợi cái chết mà lòng lại cứ nôn nao.
Và rồi đó
Ta chẳng còn là gì
Ngoài tấm thân gầy yếu
Cái đầu ô hợp
Trượt lên nhau
Vụn vỡ
Những bến bờ không bao giờ liền lại.
Tất cả mọi đồng điệu vụn vỡ
Những lạnh nhạt mở mang
Hoang mang và bàng hoàng
Trong thanh âm lặng lẽ.