Trò Chơi, bản thân tên phim đã mang tính ẩn dụ rất cao. Trò chơi ở đây không đơn thuần là một cuộc vui “It will make your life fun again,” (nó sẽ làm cuộc đời anh trở nên thú vị lại) như em trai nhân vật chính Conrad đã nói khi tặng món quà “The Game” cho người anh nhân dịp sinh nhật, trò chơi ở đây mở rộng ra chính là tấn trò đời mà Balzac đã viết thành bộ tiểu thuyết đồ sộ 40 tập “Tấn trò đời”. Một bộ phim ly kì hồi hộp bí ẩn nhưng đầy châm biếm về xã hội tư bản bậc cao, nơi mọi thứ tình cảm đều nội suy về sự vô cảm của đồng tiền.

Phố Wall, thị trường chứng khoán, những ông chủ ngân hàng, những tỉ phú giàu có… đa phần trong số họ đã bị danh vọng, đồng tiền nuốt mất những tình cảm đơn giản của con người, tình yêu, tình anh em… Ngay đoạn mở đầu phim khi cô thư kí thông báo lịch làm việc, những cuộc gặp mặt được sắp đặt, điện thoại đến đang chờ, thực sự đặc tả một không khí máy móc, vô hồn mà Nicolas đã tạo ra qua bộ mặt lạnh tanh dưới diễn xuất của Michael Douglas. Khi người em trai đang nhận ra sự trượt dốc của tâm hồn Nicolas, sự xuống cấp của những tình cảm cơ bản, sự cô giới hóa cơ thể hữu cơ của Nicolas, anh (người em trai) Conrad đã đến tặng Nick một món quà đặc biệt, “The Game” cái mà được hoạt động bởi công ty Consumer Recreation Services (CRS), một trò chơi mà người chơi không biết trước, không biết đường đi nước bước, không biết sẽ diễn ra như thế nào, tất cả chỉ là những đầu mối tình cờ, mơ hồ, duy nhất 1 cảnh báo đối với người chơi “phải luôn luôn mở to mắt”.

Trò chơi bắt đầu. Bắt đầu bằng những đầu mối nhỏ, một thằng hề bằng gỗ nằm trước cửa nhà – 1 tòa lâu đài to lớn mà chỉ có Nick và một người giúp việc sống, một chiếc chìa khóa, mực của một chiếc bút bi chảy đầy áo, chiếc cặp tài liệu không mở được… và như những dư chấn nhỏ báo hiệu một trận động đất lớn, Nicolas đã phải trải qua những giây phút không thể khủng bố hơn đối với một kẻ giàu có cả đời sống trong sung túc với tài khoản trong ngân hàng Thụy Sĩ là 600 triệu đô. Bị lừa rút hết tiền trong ngân hàng, trở thành kẻ trắng tay, bị chôn trong một quan tài tận Mexico không giấy tờ tùy thân trong người, phải hối lộ chiếc đồng hồ của bố tặng sinh nhật hồi nhỏ, mất tất cả mọi thứ…. Không thể tưởng tượng được trong đời người lại có thể có nhiều trải nghiệm kinh hoàng thế.

Là một trò chơi, trò chơi của David Fincher người mà đã rất thành công trong trò chơi giết người “Seven”, nên chúng ta dù là người đứng ngoài quan sát, một khán giả của bộ phim theo dỗi mọi đường đi nước bước của câu chuyện nhưng không hề khôn khoan tỉnh táo hơn Nicolas, giống như khi tôi đi tàu từ Lyon lên Paris trong tình trạng mơ màng của con ngủ, mỗi lần tàu dừng tôi lại choàng tỉnh và bảo “đến rồi” nhưng không vẫn chưa, tàu lại dừng điều đó lại lặp lại… nhưng tất cả chỉ là sự chuyển tiếp của một hành trình. “The Game” cũng vậy, khi mọi thứ dường như vỡ òa ra sự thật, ta sẽ tâm đắc mà bảo “Ra thế, giờ thì đúng rồi. Té ra là vậy đấy”, sự đắc chí đó sẽ bị Fincher cười vào mũi ngay sau đó 1 lúc, Trò chơi chưa kết thúc, chữ Game Over chưa hiện ra, cứ phải chơi tiếp để tìm ra đáp án cuối cùng.

Bộ phim là một trò chơi nhỏ lồng trong trò chơi lớn. Trò chơi nhỏ của một số người bày ra xung quanh một số người khác. Trò chơi lớn chính là trò chơi Nicholas tự chơi với chính cuộc đời mình, cũng như chúng ta đang chơi cuộc đời chúng ta vậy. Và trò chơi đó chính là trò đời, sự mỉa mai, châm biếm của cuộc đời. Thử nghĩ xem, những người giàu có, những người nằm ở chóp của chủ nghĩa tư bản có mọi thứ họ có, trò chơi xoay quanh tiền, quyền lực danh vọng… và khi họ tham gia những trò chơi đó họ lại đang đánh mất dần bản năng, tình cảm đơn thuần, robot thì đang được biến sao cho biết yêu, còn con người thì lại dân dần như robot. Còn tầng lớp thấp hơn, họ tham gia cuộc chơi giản dị hơn, khiêm tốn hơn, họ đánh mất ít hơn nhưng họ lại cần nhiều hơn, họ luôn nghĩ đến việc có tiền để làm cái này cái kia, tiền trở thành một ước muốn, một điều gì đó trái ngược lại… tôi không nghĩ ra được cách nói rõ ràng nhưng có lẽ ai cũng hiểu. Đó chính là nghịch lý của trò chơi lớn mà tất cả chúng ta đã bắt đầu.

Vì là trò chơi nên mọi thứ trở nên huyễn hoặc, không ai còn trở nên đáng tin khi trò chơi bắt đầu. Michael Douglas là một diễn viên tuyệt vời, cảm xúc mà một vai diễn phức tạp như Nicolas có không làm Michael bị diễn gượng, hay có những tình cảm thái quá. Vô cùng tiết chế.

Tôi không giỏi thế, tôi không biết làm sao để cho bạn biết đây là một bộ phim tuyệt vời nếu như không spoil một chút những nút thắt mở, những tình tiết bất ngờ, tất nhiên tôi đã cố gắng không spoil nhiều khiến làm hỏng cảm xúc người xem, chính vì vậy chắc không đủ thuyết phục bạn xem, nhưng tôi đảm bảo với bạn rằng bạn sẽ không bao giờ thấy lãng phí thời gian khi xem nó. Không đơn thuần là một bộ phim giải trí, một bộ phim khiến Adrenaline trong máu bạn tăng hơi cao một chút, dám cá vậy.

Comment