Với Blue Valentine, đạo diễn Derek Cianfrance dẫn dụ chúng ta vào một mối tình tuyệt đẹp nhưng bồng bột và thiếu trách nhiệm dẫn đến một hệ quả buồn của sự chia cách như một điều tất yếu của cuộc sống. Tiếp sau đó, The Place Beyond The Pines vẫn là câu chuyện về tình yêu, nhưng gắn liền với trách nhiệm và đi kèm số phận, hay nói cách khác, tình yêu đủ lớn, nhưng định mệnh còn lớn hơn để khiến mỗi cuộc đời, mỗi mối tình dù đẹp đến đâu cũng có những bi kịch xảy ra như thể ta không thể tránh, không thể sửa chữa. Và như để hoàn thành bộ ba phim về tình buồn, Derek Cianfrance làm tiếp bộ phim The Light Between Oceans, dựa theo tiểu thuyết cùng tên đầu tay của nhà văn M.L. Stedman. The Light Between Oceans tiếp tục là một bộ phim tình yêu lãng mạn, nhưng bên cạnh đó là sự khoan dung, tình cảm gia đình và tình người của những nhân vật mà cuộc đời họ, bi kịch đến như một sự thử thách để mỗi người thấu hiểu bản thân, nhận ra giá trị thực sự của sự yêu thương.
Janus Rock là một hòn đảo nhỏ thuộc nước Úc, trên đó, một ngọn hải đăng chiếu sáng hàng đêm dẫn đường cho tàu bè đi lại giữa hai đại dương. Janus Rock cô độc và lặng lẽ như chính người giữ đèn cho ngọn hải đăng, một quân nhân trở về sau thế chiến I với rất nhiều tổn thương vì tâm lý dù cho lành lặn về mặt thể xác, Tom Sherbourne (Michael Fassanber). Tom lặng lẽ, buồn bã, và luôn luôn chất chứa trong lòng một gánh nặng tâm lý do chiến tranh gây ra. Anh nhận việc ở Janus Rock, nơi hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, vài tháng 1 lần mới có thuyền đưa nhu yếu phẩm ra cho anh, và 1 năm chỉ 1 lần, anh vào đất liền nghỉ phép. Một địa điểm lý tưởng cho người như Tom, một kẻ kiệm lời không những với thế giới mà với chính lòng mình. Cho đến khi Isabel (Alicia Vikander) quyết định đi vào cuộc đời của anh.
Một cô gái trẻ, so với một kẻ từng trải và nhiều vết thương lòng như Tom mang đến cho Tom ý nghĩa vô cùng lớn lao của tình yêu. Tình yêu của Isabel không đề phòng, không do dự, mà rất chân thành và nồng nhiệt. Cô chủ động trước anh, cô muốn anh là người đàn ông của đời mình, cô muốn Tom cho dù anh luôn dè dặt và bối rối khi vì Isabel mà bản thân mình thay đổi cách nhìn so với cuộc đời. Anh muốn yêu và được yêu. Con người dù có chấp nhận cô độc và sống tốt trong cô độc ra sao, thì đến một ngày, sự mặc khải của tình yêu sẽ toả xuống, và người đó nhận ra rằng, nếu không có tình yêu, thì cuộc đời này sẽ nhàm chán biết bao.
Derek Cianfrance tiếp cận câu chuyện chậm rãi, bằng rất nhiều cảnh cận lột tả nội tâm của Tom, Derek muốn nhấn mạnh vào một người đã đi qua quá nhiều nỗi đau để tạo nên một sự tương phản với nụ cười ngây thơ, khuôn mặt tươi tắn, xinh đẹp của Isabel. Sự đan xen với những cảnh cắt nhanh mô tả công việc của Tom, đồng thời mô tả thứ tình cảm đang nhen nhóm và lớn dần giữa hai người tạo cho bộ phim những khoảng khắc dịu dàng trong thứ ánh sáng nhiều màu vàng của đất, của sự cô đơn và của tình yêu trong cõi bao la vô tận của mặt biển.
Nhưng cuộc đời là sự vô thường, đôi khi những cơn sóng hiền lành của đại dương trở nên bất kham, tình yêu lớn nhưng số phận nghiệt ngã cướp đi của họ những thai nhi còn đang thành hình. Isabel sảy thai, không chỉ một lần. Cô tuyệt vọng, đau khổ. Có nỗi đau nào lớn bằng nỗi đau của người mẹ mất đi sinh linh bé bỏng bên trong bụng mình. Bộ phim mang trong mình một bi kịch tự thân sau những gì yên ả ở nửa đầu câu chuyện. Nhưng có lẽ bi kịch lớn nhất chính là khi một chiếc thuyền nhỏ trôi dạt vào bờ, trên đó một đứa bé còn sống nằm cạnh người cha đã chết. Isabel nghĩ rằng Chúa đã đáp lại nỗi đau khổ của cô và tặng cô một đứa trẻ. Nhưng Tom không nghĩ vậy, anh dằn vặt vì nhiệm vụ phải báo cáo mọi điều xảy ra trên đảo, nhưng anh thương vợ.
Chắc hẳn, sự tinh tế của điện ảnh không thể so sánh được với sự tinh tế của tiểu thuyết trong việc mô tả nỗi đau, mô tả, sự dằn vặt, mô tả tình yêu của Isabel dành cho đứa nhỏ, tình yêu của Tom dành cho Isabel, và trách nhiệm của một người với công việc được giao. Bên trong Tom chia thành hai nửa, một nửa của ưu sầu, và một nửa của tình yêu dành cho đứa bé gái đang lớn dần trong tay hai người. Còn Isabel, cô đã sống lại sau hai lần sảy thai, để yêu thương đứa bé trọn vẹn. Nhưng bù lại, diễn xuất của hai nhân vật chính đủ tốt để gia tăng cảm xúc trong từng trường đoạn giúp ta có thể cảm nhận rất rõ nỗi đau mất con, nỗi dằn vặt vì lừa dối, và một cuộc sống quá nhiều nỗi buồn chất đầy dần qua năm tháng chỉ vì định mệnh như trêu ngươi con người.
Đứa trẻ mà Chúa trao cho Isabel lớn lên từng ngày, tình cảm của Isabel dành cho đứa nhỏ thiêng liêng như chính cô là mẹ ruột. Nhưng cũng chính vì thế, khi mẹ ruột của đứa nhỏ xuất hiện, sự bi thương trở nên lớn đến tột cùng. Không khí của phim đặc quánh qua những ánh nhìn, qua những lời nói, qua cử chỉ, qua nước mắt và qua sắc u buồn của thời tiết. Biển lặng, nhưng bên đó là những cơn sóng ngầm đang lao đến với một tốc độ khủng khiếp. Ánh đèn giữa hai đại dương vẫn chiếu sáng, nhưng bên dưới chân đèn, trong căn nhà của người gác đèn là một trái tim nặng trĩu tội lỗi. Có điều gì có thể cứu chuộc họ đây? Những số phận vì quá yêu thương nhau, yêu thương cuộc đời mà tạo nên sự trớ trêu để rồi không biết làm sao để giải thoát?
Tiểu thuyết xuất sắc đến 10 phần trong văn phong sâu sắc thì phim của Derek Cianfrance cũng truyền tải được đến bảy phần, để mang đến cho người xem những khoảng lặng tinh tế và đáng say ngẫm về nỗi buồn của cuộc đời, sự tha thứ và tình yêu. Tình yêu có thể cứu rỗi mọi thứ. Và đặc biệt trong cuộc đời mỗi người, ít nhất một lần chúng ta biết cách tha thứ. Như vậy, cho dù con đường ta đi có những lúc khốn khổ, nhưng cuối cùng, cho đến tận cùng, chúng ta sẽ không bao giờ phải hối hận về những gì ta làm.
Thế Giới Tiếp Thị