Có một thứ kìm kẹp con người một cách khủng khiếp, đó là sự nông cạn. Sự nông cạn được hiểu ở đây là, chúng ta ở trong một cái giếng, nhìn lên trời và nghĩ nó bé tí. Chúng ta ở trong hang, nhìn vào những hình hài nhảy múa trên tường, lại tưởng rằng cả thế giới chỉ nằm trên đó. Chúng ta cứ ăn đi ăn lại một món ăn trong một nhà hàng, và nghĩ rằng thành phố đó ẩm thực của nó chỉ có thế. Chúng ta ở trong một mái nhà, làm những việc hàng ngày, từ sáng đến tối đơn điệu, không muốn, không dám thay đổi và cho rằng đó là bản tính của ta. Nhưng đó chỉ là sự nông cạn. Nông cạn trong việc nhìn cuộc đời, hay sâu xa hơn, nông cạn trong việc nhìn thấu chính bản thân mình. Như cô gái Thelma trong bộ phim Thelma and Louise của đạo diễn Ridley Scott, một cô gái nông cạn cho đến khi cô biết rằng, thế giới của mình quả thực đã quá nhỏ bé so với thế giới của Louise.
Thelma (Geena Davis) là một người vợ đảm đang, kết hôn khi còn đang rất trẻ. Cô tự mặc định vai trò của mình, luẩn quẩn trong bốn góc nhà, chăm sóc cho anh chồng kiêu ngạo, gia trưởng. Cô lúc nào cũng sợ chồng, đến xin đi chơi cùng bạn cũng không dám. Cho đến một ngày, cô bạn thân Louise của cô, người đang làm bồi bàn trong nhà hàng, gặp trục trặc trong chuyện tình cảm với người yêu. Louise rủ Thelma đi chơi xa để thay đổi, mà thực chất là để chọc giận người yêu của mình. Thelma do dự, sợ chồng không đồng ý, nên không dám hỏi xin chồng mình. Cô biết anh chồng sẽ không bao giờ đồng ý. Nên cô quyết định, im lặng lên đường cùng bạn và chỉ để lại lời nhắn, dù biết rằng, hắn ta sẽ “giết” mình. Chuyến hành trình bắt đầu, hành trình của tình bạn, hành trình khám phá bản thân, và hành trình phá bung mọi định kiến xã hội của hai người phụ nữ trên xa lộ nước Mỹ, vốn không phải lúc nào cũng bình an.
Louise thể hiện là một người phụ nữ mạnh mẽ, làm chủ cuộc sống, làm việc gì cũng suy nghĩ cẩn thận, hoàn toàn khác với một Thelma có phần hoang dã, yếu đuối, và ngây thơ. Hai người phụ nữ trên chiếc xe T-bird, mong muốn một chuyến đi vui vẻ. Nhưng bi kịch xảy ra, bi kịch đến từ sự hào hứng và phấn khích của Thelma, cô cởi bỏ được sợi dây trói của chồng, cô muốn vào một quán bar trên đường để hưởng thụ lần tự do đầu tiên trong đời. Uống vài cốc rượu, Thelma nhanh chóng rơi vào mắt một anh chàng cao bồi địa phương. Louise đề phòng, nhưng Thelma ngây thơ, cô gần bị tên cao bồi cưỡng hiếp, và trong một phút tức giận, Louise đã không kiếm chế được bản thân, cô giết anh chàng muốn cưỡng hiếp bạn mình và coi thường phụ nữ. Vậy là, từ một chuyến hành trình có đích đến, họ đã thực sự lên đường đi vào một cuộc hành trình khác, chạy trốn, vì họ tin rằng không ai có thể tin lời khai của họ. Họ trốn chạy khỏi cảnh sát, mà cũng chính là trốn chạy khỏi con người nhàm chán thường ngày của mình, để khám phá bản thân.
Bộ phim chia làm ba hồi rất rõ ràng, hồi 1 ta chứng kiến niềm vui bị dập tắt khi hai người phụ nữ đối diện với sự xấu xí của cuộc sống. Hồi hai chính là sự bế tắc nhưng dũng cảm của Louise khi làm chủ tình huống, luôn suy nghĩ chu đáo đến chuyện làm sao có thể thoát khỏi rắc rối, hoàn toàn ngược lại với Thelma. Cô gái ngây thơ và yếu đuối, sợ hãi và suy sụp. Nước mắt lúc nào cũng chảy dài trên khuôn mặt vốn lúc nào cũng cười. Cho đến hồi ba, Louise hoàn toàn lột xác, cô mạnh mẽ hơn, hành trình đi xuyên qua nước Mỹ đã khiến cô khám phá được bản thân mình, một bản thể có khả năng thích ứng hoàn cảnh, trưởng thành hơn, và nhiệt huyết hơn với cuộc sống.
Xuyên qua nước Mỹ, qua sa mạc, qua mặt trời đỏ rực, qua cát nóng rẫy, chiếc T-bird 1956 lao về phía trước một cách phóng khoáng và tự do, hai tâm hồn thoát khỏi mọi kiềm chế của cuộc sống. Bằng thứ âm nhạc đồng quê chơi xuyên suốt cả bộ phim, hai nhân vật chính tạo nên cho bộ phim một sức sống mãnh liệt, vừa vui tươi hài hước, vừa sâu lắng, và chậm rãi, một sự chiêm nghiệm, những nỗi thống khổ đi kèm với bản năng vươn tới cái đẹp tối thượng của tự do. Hai cánh chim lao trên bầu trời, bất chấp mọi thứ, bỏ qua mọi lừa lọc bất an, bỏ qua cả việc cảnh sát đang truy tìm, họ mang đến cho bộ phim một trái tim tràn đầy sự yêu thương. Đó chính là điều khiến cho bộ phim, dù đã ra đời từ rất lâu, nhưng vẫn khiến khán giả say đắm.
Khác với những bộ phim truyền thống về hành trình, trong đó nhân vật chính là nam giới như Easy Rider, Midnight Run, Rain Man… Thelma and Louise lấy trọng tâm là hai người phụ nữ bình thường, nhưng khao khát tự do, và tìm được tự do cho mình, trong một xã hội, mà những người đàn ông đại diện trong phim đều không có lòng thương yêu thực sự dành cho phụ nữ. Họ chỉ coi phụ nữ là thứ yếu để đe doạ, để lừa bịp. Những nhân vật nam trong phim như cậu nhóc J.D (Brad Pitt), hay người chồng của Thelma, hay gã đàn ông định cưỡng hiếp Thelma đều tìm đến điểm yếu mềm của phụ nữ để lừa dối. Họ không tôn trọng, và không mang đến sự bình đẳng. Đó là những hình ảnh tương phản để giúp khán giả hiểu tại sao, Thelma và Louise lại hành động như vậy, trong một xã hội như vậy.
Cả quá trình đó, với hai người phụ nữ đang truy cầu tự do, những gã đàn ông tệ bạc, và một người đàn ông duy nhất thông cảm và thấu hiểu cho họ, đã dẫn đến một kết cục tuyệt đẹp. Hình ảnh cuối cùng của phim là một trong những hình ảnh bất tử về việc khám phá bản thân, về tình bạn, về những gì cứu giá của con người, của nhân tính mà điện ảnh có thể mang lại. Sau tất cả những sợi dây trói vô hình ràng buộc với một cuộc sống ngột ngạt, hai người phụ nữ vô cùng đáng yêu đã thực sự thấu hiểu được, tự do và tình bạn có ý nghĩa nhường nào.