Trong tất cả những kẻ giết người hàng loạt của Hollywood như Dexter, Mr.Brook…, Patrick Bateman là kẻ tôi khoái nhất, Patrick Bateman trong “American Psycho” dựa theo tiểu thuyết của Bret Easton Ellis. Bỏ qua mặt đạo đức vì những gì được nói đến chỉ xuất hiện trong phim ảnh, nơi người ta tự cho phép mình để những mặt xấu xa, mặt tối của mình được xuất hiện, được lộng hành mà không gây hại cho xã hội thực tại, thì giết người hàng loạt luôn là một chủ đề tạo được những bộ phim để lại nhiều dư trấn, có sự quyến rũ nhất định vì dường như bên trong mỗi siêu ngã của mỗi cá nhân đều tồn tại cái thú tính muốn giết người khác.
American Psycho được viết bởi nhà văn 27 tuổi và được dựng phim bởi một đạo diễn nữ, nội điều đấy cũng đủ thấy cái nội lực của American Psycho sẽ thật đáng kể. 1987, New York, Patrick Bateman là một doanh nhân phố Wall mang đầy đủ hợp tính đĩ bợm của một doanh nhân trẻ, một tay chơi, một sự phù phiếm bao quanh bở nhà cửa, quần áo, xe cộ, những cửa hàng ăn uống đang nổi tiếng, chẳng thế mà việc ai đó trong nhóm bạn của Patrick đặt được bàn ở nhà hàng Dorsia là cái gì đó đáng ngưỡng mộ và đầy ghen tị như Murakami nói trong tiểu thuyết của mình “chủ nghĩa tư bản bậc cao”. Và ở mặt tối của Bateman khi mà cuộc sống có vẻ hoàn hảo của hắn bị đe dọa bởi sự hơn của người khác, bởi sự căng thẳng của tinh thần khi mình bị lép vế thì mặt khát máu của hắn tăng cao và hắn sẵn sàng giết người để làm nguôi lại cái cảm giác thất bại của mình.
Patrick, kẻ giết người hàng loạt đẹp trai, có làn da mặt hoàn hảo, sống trong sự khuôn phép với chế độ ăn uống, tập thể hình nghiêm ngặt, cái đoạn mô tả buổi sáng của Patrick như một nghi lễ hắn thực hiện hàng ngày thật bệnh hoạn, cái sự hoàn hảo về bề ngoài mà hắn muốn đã tự đó bộc lộ cái bệnh tất ở bên trong tâm hồn, như khi hắn gặp trên đường một gã vô gia cư cùng một con chó hắn coi đó như một kẻ sống bám vào xã hội hắn không ngần ngại giết kể cả con chó. Rồi những nạn nhân của hắn đa phần là gái điếm… “Tôi có tất cả những tính cách của loài người trừ việc tôi là người không có bất kì cảm xúc nào ngoài trừ sự tham lam và kinh tởm.”
Cái điều khiến hắn là kẻ giết người hàng loạt tôi thích nhất đó là cái tinh tế trong cách thưởng thức âm nhạc của hắn, hắn nghe không chỉ nghe mà hắn còn có những phân tích rất thú vị về Genesis, Phil Collins… Những phân tích đó luôn được hắn mổ xẻ trong tình huống thật bất thường, đó là khi hắn chuẩn bị lên giường với 2 cô gái điếm “Tôi nghĩ Invisible Touch là tuyệt phẩm của nhóm, đó là một sự trầm mặc siêu việt về sự mông lung”, 2 cô gái ngơ ngác, là gái điếm chuyên nghiệp mà trở nên lúng túng, thực sự 1 đoạn diễn sex vô cùng hài hước. Thú vị vô cùng, mặc dù sao đó là cơn khát máu đáng kinh tởm của Patrick.
Patrick với vẻ ngoài lột tả đầy đủ một cách điển hình xã hội đồng tiền đầy khoe mẽ của Mỹ, bên trong cũng đầy điển hình bệnh tật của chính cái xã hội đấy, từ tôi tôi cảm nhận thấy qua nhân vật đấy là thôgn điệp về cả một xã hội kim tiền luôn dễ dàng đổ sập, dễ dàng trở nên thô bạo, thú tính, một xã hội mà thanh niên không có gì khác ngoài nhà hàng, gái, rượu, thời trang và bóc mẽ nhau. Cái này là tâm bệnh, cũng như cái bệnh của Patrick, một kẻ mà đến cuối cùng chúng ta biết là kẻ thất bại và đồng bóng chứ không như cái vẻ đã được thể hiện suốt cả phim (đoạn này không nói rõ sợ spoil).
Cái điều khiến hắn là kẻ giết người hàng loạt tôi thích nhất đó là cái tinh tế trong cách thưởng thức âm nhạc của hắn, hắn nghe không chỉ nghe mà hắn còn có những phân tích rất thú vị về Genesis, Phil Collins… Những phân tích đó luôn được hắn mổ xẻ trong tình huống thật bất thường, đó là khi hắn chuẩn bị lên giường với 2 cô gái điếm “Tôi nghĩ Invisible Touch là tuyệt phẩm của nhóm, đó là một sự trầm mặc siêu việt về sự mông lung”, 2 cô gái ngơ ngác, là gái điếm chuyên nghiệp mà trở nên lúng túng, thực sự 1 đoạn diễn sex vô cùng hài hước. Thú vị vô cùng, mặc dù sao đó là cơn khát máu đáng kinh tởm của Patrick.
Patrick với vẻ ngoài lột tả đầy đủ một cách điển hình xã hội đồng tiền đầy khoe mẽ của Mỹ, bên trong cũng đầy điển hình bệnh tật của chính cái xã hội đấy, từ tôi tôi cảm nhận thấy qua nhân vật đấy là thôgn điệp về cả một xã hội kim tiền luôn dễ dàng đổ sập, dễ dàng trở nên thô bạo, thú tính, một xã hội mà thanh niên không có gì khác ngoài nhà hàng, gái, rượu, thời trang và bóc mẽ nhau. Cái này là tâm bệnh, cũng như cái bệnh của Patrick, một kẻ mà đến cuối cùng chúng ta biết là kẻ thất bại và đồng bóng chứ không như cái vẻ đã được thể hiện suốt cả phim (đoạn này không nói rõ sợ spoil).