Rượu càng uống càng nồng, nước càng uống càng nhạt. Nếu mà chữ tình cũng nhạt như nước, uống vào, trôi tuột đi, thì đáy mắt người ta đã chẳng vương sầu. Nhưng tình ái lại là một thứ men say, nó ru người ta trong những cơn mộng mị, nên người ta cứ mải miết chạy theo, đuổi bắt, kiếm tìm, kiếm tìm một hình bóng hư hư thực thực, tưởng đã từng có nhưng chưa bao giờ chạm tới, tưởng chưa từng có mà lại thật rõ ràng.

Đông Tà Tây Độc là một chuỗi những tìm kiếm như thế. Những con người áo cũ bạc màu, đi qua những ân oán trên chốn giang hồ, trong tiếng đao kiếm, tiếng vó ngựa, cuối cùng vẫn chỉ cố tìm kiếm một thoáng kí ức nhẹ rơi, úa vàng, giữa cát bụi mịt mờ, gió thổi ngang lưng đời.

Trong những hành trình tìm kiếm vô định đó, Âu Dương Phong là kẻ đứng ở giữa. Hắn là một kẻ môi giới giết thuê, hay thực ra là kẻ “môi giới ký ức”. Hắn lắng nghe, hắn trò chuyện, hắn phả tiếng lòng của hắn lên từng ký ức. Có ký ức của Mộ Dung Yên, người tìm chữ tình chỉ vì một câu nói “nếu như ngươi có biểu muội…” để rồi cả đời sống trong một cơn mơ, trong sự ngộ nhận, trong chính hình ảnh phản chiếu của bản thân, trong cô độc. Hay đó là ký ức của một chàng kiếm sĩ mù mãi đau đáu về một bóng “hoa đào”, chàng ra đi nhưng vẫn lưu luyến, vẫn ôm ấp hành trình trở về để ngắm bóng “hoa đào” trong dĩ vãng một lần cuối cùng trước khi ánh mắt rơi vào màn đêm vĩnh hằng. Chàng nói chàng uống nước vì nước nhạt, nhưng chàng lại say cả đời về một nhân ảnh cứ ngỡ là của chàng nhưng lại chẳng thuộc về chàng, để rồi mãi tìm kiếm một tình yêu không bao giờ có được. Đó còn là thứ ký ức chập chùng ký ức của gã lãng khách Hoàng Dược Sư, chính gã đã gieo lên một tình yêu ngộ nhận, gieo vấn vương lên ánh mắt thu tình của một bóng anh đào. Nhưng rốt cuộc gã lại đặt tâm tư vào một người không bao giờ yêu gã. Vì người, gã bị cuốn vào một vòng xoay tình ái, mải miết đuổi bắt một thứ không thuộc về bản thân.

Và đó là chính ký ức của Âu Dương Phong, thứ ký ức về một tình yêu sáng tỏ, nhưng chóng vánh. Đáng lý ra hắn là người may mắn nhất vì người hắn yêu cũng yêu hắn, nhưng hắn quá nhiều tâm tư, hắn sợ người phụ mình nên chẳng thể nói lời yêu, hắn chẳng ngờ, người hắn yêu lại quá kiêu hãnh, thà chọn một người khác chứ không đến với người không thể nói yêu mình. Để rồi chính hắn và người đó làm đau đối phương và đau chính bản thân, cả đời sống trong nỗi cô sầu day dứt. Thứ day dứt mà một bình Túy sinh mộng tử làm gã đào hoa Hoàng Dược Sư quên cũng không giúp được. Bởi lẽ, làm sao người ta quên được khi người ta mãi ôm nỗi nuối tiếc về thứ đã có nhưng không thể giữ lấy.

Cố nhớ để mà quên, nhưng lại đâu ngờ càng quên lại càng nhớ. Mà nỗi nhớ chỉ còn những nỗi đau. Cuối cùng, ai mới là người vui, phải chăng chính là “kẻ ngốc” Hồng Thất Công, một kẻ tâm tư đơn giản, biết nhìn người nhìn mình, biết ngoái đầu với một bóng người mãi chờ đợi. Hình như rằng, những người ngốc dám đi ngược chiều, mới là người tìm thấy đích đến thực sự.

Đông Tà Tây Độc đã vẽ lên những mảnh tình đơn độc của những con người đơn độc. Những người phiêu bạt giữa chốn giang hồ, không màn sống chết. Vậy mà chẳng thoát khỏi ám ảnh ký ức để mãi say tình trong day dứt, trong ngạo mạn cô sầu.

Tình yêu thật kỳ lạ, con người thật kỳ lạ

Tưởng đơn giản mà lại quá phức tạp

Tưởng nhẹ nhàng mà nặng niềm riêng mang…

Comment