…Và quyển sách nằm trên thảm đỏ
Một người mẹ đau khóc nằm ôm con
Mẹ đã già con vẫn mãi chưa khôn
Con dại khờ, con làm buồn tóc bạc.
Mẹ vẫn ngóng trông con mỗi ngày
Cho đến khi mặt trời đi ngủ
Con ở đó xa vạn ngàn cây số
Đã về nhà cho giấc ngủ được yên?
Con vô nghĩa đợi như tròn trách nhiệm
Chẳng còn nghẹn ngào tiếng mẹ ở xa
Nhưng lòng ấm như bên ngọn lửa nhỏ
Mà cháy vạn ngày, vạn kiếp sưởi cho con.
Cuộc đời mẹ đã bao dòng nước mắt
Nhưng cay đắng vạn lần chắc khóc vì con
Những đứa con không phận nghĩa làm tròn
Chỉ cứ đuổi theo những hình dong ảo ảnh.
Con cứ vẫn xa xôi ngàn dặm
Chạy theo mùi hư ảo của thế gian
Để mẹ già ôm lòng cam phận
Đợi con hoài để giấc ngủ được yên.
Có gì vĩnh cửu trên cuộc đời dâu bể
Chẳng có gì ngoài dáng mẹ gầy hao
Tựa cửa buồn hướng về nơi con ngã
Nơi con thảnh thốt nhìn gọi hai tiếng “mẹ ơi”…
… Lòng con lạnh, con cần hơi ấm mẹ…