Mỗi ngày, tôi viết vào một trang trong quyển sổ nhỏ em tặng tôi, những điều vụn vặt trong chuyện tình cảm của hai đứa. Đôi khi là những lời yêu thương, đôi khi là những lời trách cứ, đôi khi là cảm xúc của tôi dành cho em, nó lớn quá, nó tràn ra khỏi cơ thể tôi, nó ùa lên những con chữ, nó ùa vào trong cuốn sổ, nó muốn nói rằng, tôi yêu em đến nhường nào. Đến nỗi em cũng sẽ không thể cảm nhận hết được. Mà như tôi đã nói một lần, nếu tình yêu này của tôi có mùi vị, cả hành tinh nhỏ bé này sẽ cảm thấy nó. Hãy để cả hành tinh này cảm thấy nó đi, vì thế giới này, tình yêu cũng nhiều, nhưng sự thù hận càng nhiều, hãy để tôi cho thế giới này thấy rằng, tình yêu kì diệu và tuyệt đẹp nhường nào, để biết đâu, thế giới này có thêm một sự dịu dàng và yêu thương, cuộc đời này có thêm hai nụ cười hạnh phúc, chẳng phải mọi thứ sẽ ngọt ngào hơn biết bao nhiêu.
Luôn luôn là Vicky của anh. Tôi luôn muốn bắt đầu bằng sự khẳng định, em là của tôi, không là của ai hết, không kẻ nào có thể đến và mang em đi. Em của tôi, cái sự sở hữu mang hình dạng trái tim, mang sự yêu thương, mang đến những điều kì diệu mà chỉ có thể tình yêu mới có thể có. Sự sở hữu mang hàm ý che chở, như một chỗ dựa, như một chiếc cầu, như một con sông, nơi nó biết mình sẽ chảy về đâu, sẽ mang ai qua bên kia sông, sẽ mang đến điều gì. Tôi hiểu rằng, trên cuộc đời này, chẳng ai có quyền sở hữu ai, chẳng ai có quyền sở hữu một cô gái, một trái tim không phải của mình. Nhưng có một điều đặc biệt, vụn vặt thôi, trong cái ý nghĩ “chiếm hữu” vô cùng to lớn của tình yêu, đó chính là việc được làm chủ trái tim mình. Khi ta muốn sở hữu ai đó, không phải theo nghĩa đen của sự chiếm dụng, mà theo nghĩa bóng của tình yêu, đó chính là ta đang nắm chắc con tim của chính mình, ta biết chắc rằng, ta đang yêu ai, ai đang yêu ta, và ta muốn rằng trái tim này, thuộc về và chỉ thuộc về một người mà thôi, như ta muốn tin chắc rằng, trái tim của em chỉ thuộc về ta, và em chỉ muốn nó thuộc về ta thôi. Nên Vicky là của ta, Trâm là của ta, hay ngược lại, ta chỉ dành cho em.
Quyển sổ nhỏ, những trang giấy màu vàng nâu với bề mặt gợn và thô nhám. Nó như muốn nói rằng, thứ tình cảm mà tôi muốn viết vào đây, sẽ không thể trơn tru và dễ dàng. Nó thử thách con chữ vốn xấu xí của tôi, nó làm đôi tay tôi cầm thật chặt ngòi bút, cố gắng không để cơn lạnh của mùa đông làm bàn tay mình run rẩy. Tôi đặt ngòi bút xuống, di nhẹ những nét đầu tiên. Một lá thư ngắn được bắt đầu. Tôi viết, tôi không chọn trước chủ đề, tôi không chọn trước tình huống, tôi chỉ ngồi vào bàn, đặt bút và bắt đầu viết ra điều tôi đang nghĩ. Anh sợ mất em, anh yêu em, anh gặp bạn bè, anh gặp chuyện buồn… Tôi muốn kể cho em nghe, trong một khuôn giấy rất hẹp, câu chuyện của mình và tình yêu của tôi cho em. Tôi luôn muốn rằng, khi quyển sổ này đến tay em, nó sẽ tràn ngập tình yêu của tôi, thứ tình cảm sẽ làm em tin rằng, trong mắt tôi, em là cô gái/ người phụ nữ duy nhất trên cuộc đời này, tôi yêu tha thiết.
Cuộc đời còn dài, có một sát na tôi đã nghĩ rằng, nếu chúng tôi không thể đi với nhau nữa, hẳn những dòng chứ yêu thương này sẽ chuyển thành một điều gì đó buồn bã và tuyệt vọng. Tôi muốn ngừng lại, tôi không muốn chứng kiến những chứng tích yêu thương đầy nồng cháy, khi mà chúng tôi không thể ở bên nhau. Nhưng, nó chỉ lướt qua tâm trí tôi rất nhanh và trôi mất. Vì tôi biết, cuộc đời này, nếu mình không chịu sống và tận hưởng hiện tại, mình sẽ chỉ là kẻ khốn khổ mà thôi. Tôi chọn hiện tại, tôi chọn yêu em từng ngày, từng giờ, từng phút, từng giây, từng khoảnh khắc. Tôi chọn nói yêu em từng ngày, tôi chọn hôn em và ôm em như thể đây sẽ là nụ hôn và cái ôm cuối cùng. Liệu cuộc sống còn điều gì giá trị hơn khoẳng khắc chúng ta đang yêu, chúng ta thấy bản thân thật trọn vẹn, chúng ta thấy được tương lai không còn cô độc của mình, như thể cả cuộc đời chúng ta trở nên vô nghĩa nếu thiếu đi thứ tình cảm thiêng liêng này của hai cơ thể, vốn đã từng rất xa lạ.
Tình yêu, lúc này thật kì diệu, cái vị kì diệu khi ta có thể cảm thấy bên trong mình một sự nồng ấm vô cùng vô tận, ta cảm thấy trách nhiệm mà ta chưa từng có với cuộc đời, ham muốn được sống bên họ cho đến trọn đời. Sự kì diệu của việc ghép đôi, sự kì diệu của việc được tan vào nhau trong niềm ái ân vô hạn của tuổi trẻ, của con người. Tình yêu, sức mạnh của nó có thể tạo ra những phép màu, mà ta chưa bao giờ tin là có thực.
“Trong bộ phim The Nighmare Before Christmas có một câu thoại như này:
I like to join you by your side. Where we can gaze into the stars, and sit together, now and forever.”
Anh là kẻ lãng mạn. Anh muốn dành cho em sự lãng mạn của anh, chỉ cho riêng em thôi trong tình yêu này, trong cuộc đời này. Để nó không bao giờ nhàm chán, để em được yêu thương trong từng khoảnh khắc, vì em xứng đáng được yêu thương như vậy. Hãy để anh được yêu thương em.”
Một trong những lá thư tôi viết như vậy. Và thực ra, đấy chính là câu chuyện về cuộc tình này của tôi. Tôi muốn được yêu thương em, Vicky của tôi, trọn một kiếp này. Tình yêu có hạn sử dụng. Nhưng hãy mong cầu rằng, hạn sử dụng của nó chính là số năm tháng mà ta sống. Tôi không muốn nghĩ đến những điều tiêu cực nữa. Vì rút cuộc, nếu ta chỉ tin vào cô đơn và tuyệt vọng, liệu ta có xứng đáng đón nhận hạnh phúc mà cuộc đời này ban tặng mình không?